- Mẹ nó, mày là tên tạp chủng liều lĩnh...
Tần Lỗi tức điên. Dù thế nào, y cũng không thể ngờ được hoá ra kẻ suốt ngày ở trước mặt mình chỉ dám sợ hãi rụt rè, nhỏ giọng thanh minh hiện tại lại bất ngờ dám vặn bung tay mình ra, hơn nữa còn mở miệng uy hiếp mình.
- Được, tối nay tao sẽ cho mày biết ông mày lợi hại đến đâu!
- Anh lợi hại đến đâu thì chúng tôi cũng không biết, nhưng chúng tôi lại biết rằng Nam Đàm là nơi có luật pháp.
Vừa mới từ buồng vệ sinh đi ra, Lục Vi Dân và Thường Xuân Lai không chút khách khí liền lên tiếng.
- Tần Lỗi, anh muốn làm gì? Anh cho rằng đây là thời kỳ nào? Hình như xem nhiều “Bến Thượng Hải” quá thì phải? Cục công an sao lại có loại rác rưởi như anh chứ. Bản thân anh không tìm được người yêu, không ngờ phải dùng tới phương thức này, tôi thật sự cảm thấy buồn thay cho anh. Anh chẳng làm mất mặt một người công an, cũng làm mất mặt cánh đàn ông. Anh có bản lĩnh thì làm cho người ta cam tâm tình nguyện đi theo anh, chứ sao lại dùng thủ đoạn vụng về khó coi như vậy. Anh không biết là mình giống như một thằng hề sao?
Tần Lỗi bị Lục Vi Dân mắng đến đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời hai tay nắm chặt, tức giận xông lên đầu.
Lúc này, nếu trên người có mang súng, y thật sự muốn rút súng bắn thẳng vào người kia. Giờ khắc này Hứa Dương đã không còn là người mà y căm hận nhất. Trước mắt, Lục Vi Dân mới là đối tượng mà y muốn trừng trị nhất.
Trước kia chú Ba còn nói mình đừng nên gây chuyện với hắn, mình cũng đã từng cố ý làm dịu đi mối quan hệ giữa hai người. Hắn lại giả vờ giả vịt. Hừ, hiện tại thì hay rồi. An Đức Kiện và Thẩm Tử Liệt đều đi rồi, cái huyện Nam Đàm là do nhà họ Tần định đoạt, hắn cũng bị cho một đá, bị tống đến Ủy ban công tác Đoàn, không ngờ vẫn còn dám tinh vi trước mặt mình!
Thực sự còn tưởng rằng mình vẫn là thư ký của Chủ tịch huyện hoặc là Phó chánh văn phòng Ban quản lý?
Sắc mặt từ hồng biến thành tím, ánh mắt Tần Lỗi có chút cuồng loạn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân, ngực nhấp nhô một cách gấp gáp. Y đột nhiên cười một cách điên cuồng:
- Lục Vi Dân, mày còn tưởng mình là ai? Mẹ nó, một Phó chủ nhiệm ở Ủy ban công tác Đoàn rẻ rách, vẫn nghĩ mình là một nhân vật ở huyện Nam Đàm? Tao nhổ vào! Mẹ nó, mày có biết vì sao mày phải cút tới Ủy ban công tác Đoàn không? Đầu óc tốt thì suy nghĩ kỹ một chút, kẻo quay hai ba vòng vớ vẩn lại không biết mình họ gì. Cảm thấy lãnh đạo đều coi trọng mày, nghĩ rằng dường như trái đất rời mày thì không chuyển động. Hừ, kết quả thế nào? Biết điều thì cút đi, nếu không mày còn phải chuyển chỗ nữa đấy. Đông Pha, Thạch Cổ, có muốn ở lại đó vài năm không?
Lục Vi Dân không biết nên khóc hay cười khi nhìn kẻ đang ở trước mắt này giương nanh múa vuốt. Thật không biết người này vì sao lại kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, thật sự còn tưởng rằng gã có thể thay Tần Hải Cơ quyết định toàn bộ công việc ở huyện Nam Đàm này. Thật đáng buồn mà cũng lại buồn cười, nhưng không thể không nói, cũng chính vì được nuông chiều quen thân nên hình thành tính ngông cuồng tự cao tự đại như thế. Đổi lại là người khác có lẽ đã thực sự bị y dọa rồi.
- Tần Lỗi, tôi cũng không biết nên nói thế nào với loại người như anh. Anh cảm thấy anh có thể quyết định mọi thứ của tất cả mọi người sao, cảm thấy có thể là chúa tể ở Nam Đàm sao? Bản thân anh cũng nên suy xét lại chính mình một chút đi, đừng có gây chuyện khiến cho Bí thư Tần phải mất mặt.
Lục Vi Dân không muốn tốn lời với loại người như thế. Trong mắt hắn loại người bị khát khao quyền lực che mờ cả lý trí, có những lúc thật sự là không thể nói lý lẽ cho hiểu được. Cũng không biết Tần Hải Cơ như thế nào lại có một đứa cháu như vậy, nếu không răn dạy người này sớm một chút, sớm muộn gì cũng sẽ gây liên lụy cho Tần Hải Cơ.
Vẻ mặt và giọng điệu hơi khinh miệt của Lục Vi Dân thậm chí càng kích thích Tần Lỗi hơn so với lúc trước. Y cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy căm hận người đang đứng trước mắt tới như vậy. Đối phương là khinh thường mình từ tận tâm cam, y có thể cảm nhận được sự coi thường và khinh miệt đối với mình trong nội tâm đối phương. Điều này giống như một miếng sắt đốt in một vết hằn thật sâu trong tâm khảm Tần Lỗi.
- Chuyện gì xảy ra vậy, anh Tần? Hả, Vi Dân. Là cậu?
Trương Quân đi từ hành lang ra kinh ngạc nhướn mày, thấy Tần Lỗi định xông lên đánh nhau với Lục Vi Dân, vội vàng đi tới giữ chặt đối phương:
- Anh Tần, xảy ra chuyện gì? Đừng, dù thế nào cũng đừng. Đều thường xuyên chạm mặt nhau cả, chuyện gì thế?
- Quân, cậu tránh ra. Hôm nay, tôi phải dạy cho tên khốn khiếp này một trận mới được!
Ánh mắt Tần Lỗi gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân:
- Không trừng trị hắn, hắn thật không biết sức mình đến đâu, còn thực sự nghĩ rằng mình có thể nắm cả trời đất!
- Anh Tần, được rồi, có chuyện gì để sau hẵng nói, ở đây nhiều người, đừng làm vậy! Lục Vi Dân là bạn học của em và Hoài Chương, có chuyện gì từ từ nói!
Trương Quân thấy tình hình này biết Tần Lỗi và Lục Vi Dân có lẽ đã sớm kết thù kết oán, mà hôm nay Tần Lỗi lại vừa uống vào mấy chén rượu, có chút không kiểm soát được. Không biết thế nào mà bọn họ lại gặp nhau ở đây, cho nên mới xảy ra chuyện.
- Tránh ra, Quân. Nếu không anh sẽ trở mặt với cậu đấy! Mẹ nó, thằng nhóc kia dám chơi đểu anh, bạn học này của cậu còn không xứng, còn dám nói đỡ cho tên khốn khiếp kia!
Tần Lỗi đẩy Trương Quân, nhưng do uống hơi nhiều rượu, ngay cả đi cũng có chút lảo đảo, sao có thể vượt qua được Trương Quân đang cản ở trước mặt.
- Vi Dân, đã xảy ra chuyện gì thế? Chuyện gì mà cậu lại đắc tội với anh Tần vậy?
Trương Quân vốn không có thiện cảm đối với Lục Vi Dân, thấy Tần Lỗi có xung đột với Lục Vi Dân, trong lòng cũng không vui nhưng lại nói không nên lời.
Lục Vi Dân này cảm thấy mình từng làm thư ký cho Chủ tịch huyện, thoáng cái đã tới Ban quản khu kinh tế mới lăn lộn một hồi mới làm Phó chánh văn phòng. Mỗi lần Hà Lâm và Thư Nhã nói đến Lục Vi Dân thì mặt mày đều rất hớn hở, khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại khó mà nói được gì. Thậm chí anh ta nghi ngờ Hà Lâm vẫn luôn hững hờ với mình cũng là bởi vì bị Lục Vi Dân ảnh