- Bởi nguyên nhân lịch sử mà công cuộc xây dựng quản lý thành phố Phong Châu bị tụt hậu nghiêm trọng, điều này làm suy giảm cực độ vị trí và hình tượng thành phố trung tâm của địa khu là thành phố Phong Châu. Sự thiếu thốn nghiêm trọng về cơ sở hạ tầng cũng làm cho môi trường thu hút đầu tư của thành phố bị ảnh hưởng nặng nề. Điều này cũng làm hạn chế nguồn đầu tư nước ngoài tới đây, hình thành một vòng tròn luẩn quẩn tiêu cực…
Lục Vi Dân cẩn thận suy xét tính chú trọng lúc giới thiệu tình hình của Tiêu Minh Chiêm và Trương Thiên Hào. Hắn cũng láng máng nghiền ngẫm ra một số dư vị không giống nhau.
Tiêu Minh Chiêm giới thiệu thiên về tình trạng giao thông toàn khu vực, nhấn mạnh sự chú trọng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh trong việc cải thiện điều kiện giao thông, đường sá Phong Châu. Đồng thời cũng nhấn mạnh rằng việc cải thiện giao thông sẽ mang đến tác dụng thúc đẩy to lớn trong sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội toàn khu vực Phong Châu, trong đó đặc biệt nhắc đến công trình đường Phong- Cổ.
Tiêu Minh Chiêm từng là Bí thư Huyện ủy huyện Cổ Khánh trước khi làm Phó chủ tịch địa khu Phong Châu, mà huyện Cổ Khánh cũng là một vùng khác hoàn toàn với toàn địa khu Phong Châu.
Xét về điều kiện địa chất, vùng phía bắc huyện Cổ Khánh thuộc đoạn cuối dãy Lê Sơn nên có nguồn tài nguyên kim loại màu rất phong phú, vùng phía nam thì thuộc dãy Đại Hoài, còn trung bộ thì thuộc khe bồn địa chân núi Đại Hoài. Ngành công nghiệp khai thác quặng và tinh luyện kim loại màu luôn là nguồn tài sản chính của huyện Cổ Khánh, mà huyện Cổ Khánh chỉ cách Lê Dương có 48 km, nhưng lại cách Phong Châu đến 65 km. Quốc lộ cấp 2 từ Cổ Khánh đến Lê Dương đã sớm được tu sửa và lưu thông, còn con đường từ Phong Châu đến Cổ Khánh thì mãi vẫn là đường cấp ba.
Về mặt liên hệ kinh tế, mối liên hệ giữa Cổ Khánh và Lê Dương khăng khít hơn hẳn mối quan hệ giữa Phong Châu và Cổ Khánh. Thậm chí từ địa vị kinh tế ở địa khu Lê Dương cũ mà nói, Cổ Khánh cũng bỏ xa Phong Châu, chính bởi điều này mà người dân Cổ Khánh vẫn luôn coi thường bên Phong Châu. Tuy rằng theo sự phân chia về mặt địa lý thì Cổ Khánh vẫn thuộc bảy huyện phía nam, nhưng trong lòng thì người dân Cổ Khánh lại luôn xem mình là người Lê Dương, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ hợp thành người Phong Châu.
Lúc địa khu Lê Dương cũ chuẩn bị phân chia, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh vẫn luôn hy vọng sẽ được sát nhập vào Lê Dương chứ không phải Phong Châu, nhưng lại không được như ý. Có lẽ là một cách đền bù ngầm, Bí thư Huyện ủy Cổ Khánh Tiêu Minh Chiêm được gia gia nhập bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, trong bộ máy Ủy ban chỉ xếp sau Phó chủ tịch thường trực địa khu.
Rất nhiều cán bộ lâu năm, bao gồm cả cán bộ huyện Cổ Khánh thấy bất mãn với việc Cổ Khánh sát nhập vào địa khu Phong Châu, cảm xúc này đặc biệt mạnh mẽ trong toàn thể cán bộ huyện Cổ Khánh. Họ cho rằng sau khi Cổ Khánh bị sát nhập vào địa khu Phong Châu thì tình hình kinh tế của các huyện lạc hậu ở địa khu Phong Châu sẽ liên lụy đến sự phát triển kinh tế ở Cổ Khánh, thậm chí địa khu Phong Châu sẽ xem Cổ Khánh như sự cứu cánh cho một Phong Châu lạc hậu.
Tăng cường mối quan hệ giữa Phong Châu và Cổ Khánh, củng cố sự tán thành của Cổ Khánh đối với địa khu Phong Châu đã trở thành hai việc song song tất yếu trong lĩnh vực chính trị và kinh tế.
Ý kiến của Tiêu Minh Chiêm hẳn là đại diện cho thái độ của Ủy ban nhân dân Địa khu.
Nhưng Trương Thiên Hào rõ ràng là một nhân vật xử sự không theo lẽ thường. Ông ta vừa mở miệng là giới thiệu ngay tính đặc thù của vị trí địa lý, giao thông Phong Châu, nhấn mạnh địa thế ưu việt của bờ sông Phong Giang, tầm quan trọng và thiết yếu trong việc liên kết tuyến đường hàng hải chính với Trường Giang, làm nổi bật đặc tính và sức ảnh hưởng của thành phố Phong Châu đối với các huyện xung quanh với tư cách là thành phố trung tâm của địa khu Phong Châu. Hơn nữa lại một lần nữa nhấn mạnh tình trạng cơ sở hạ tầng lạc hậu của Phong Châu. Điều này rõ ràng là muốn nhấn mạnh Phong Châu là lựa chọn hàng đầu trong việc xây dựng thành phố và xây dựng giao thông.
Lục Vi Dân vẫn chưa nhìn ra được những lời nói của Trương Thiên Hào có được sự đồng ý, thậm chí là gợi ý của Hạ Lực Hành hay không. Tuy nhiên có thể khẳng định là điều này và việc hôm qua Trương Thiên Hào đích thân đến tìm Hạ Lực Hành báo cáo tình hình công việc có mối quan hệ nhất định.
Sau khi Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn tổng hợp những điều được giới thiệu, Hạ Lực Hành lại không nói gì. Sau khi Phương Quốc Cương nói sơ lược một số suy nghĩ về tình hình ở tỉnh, Hạ Lực Hành liền nói thêm một vài câu xã giao, lần điều tra thị sát này về cơ bản xem như kết thúc.
Phương Quốc Cương không ở lại Phong Châu dùng bữa tối mà đi ngay. Trước khi đi ông ta còn yêu cầu địa khu Phong Châu phải nhanh chóng vạch ra một phương án quy hoạch thiết thực, khả thi, cố gắng trước đầu năm phải nộp bản hoàn chỉnh lên sở Giao thông tỉnh, đảm bảo ngay đầu năm 1992 sẽ toàn diện khởi công công trình cải tạo đường sá của địa khu Phong Châu.
Việc cải tạo đường sá từ Phong Châu đến Xương Châu đã được khởi công sớm, trong đó chủ yếu cải tạo lại đoạn đường giữa khu vực Lạc Môn và Phong Châu.
Căn cứ theo yêu cầu của tỉnh, trước tiên sẽ khởi công cải tạo ở phía đông thành phố Lạc Môn là con đường s331 từ Lạc Môn đến Lạc Khâu và đường s315 từ Lạc Khâu đến Song Phong. Đây cũng là con đường bắt buộc phải đi qua từ Phong Châu đến Xương Châu, cũng là con đường xuống cấp nhất, đồng thời cũng là lời hứa của tỉnh dành cho Phong Châu. Đó chính là nâng cấp con đường từ Xương Châu đến Phong Châu thành quốc lộ cấp hai theo tiêu chuẩn.
Trên đường về Lục Vi Dân để ý thấy tâm trạng của Hạ Lực Hành không được tốt lắm, cũng không biết là do cái tật nhạy cảm của mình hay là vì nguyên nhân khác. Hắn cảm thấy Hạ Lực Hành không hài lòng lắm với tình hình Phó Chủ tịch tỉnh Phương Quốc Cương đến điều tra nghiên cứu.
Rốt cuộc là nhằm vào bản thân Phương Quốc Cương hay là nhằm vào công việc này ở địa khu Phong Châu, Lục Vi Dân vẫn chưa thể biết.
Chiếc Audi đỗ dưới lầu, Lục Vi Dân vừa xuống xe, Hạ Lực Hành cũng đã đẩy cửa bước xuống và đi thẳng lên lầu.
Dẫu cho không rõ tác phong của Hạ Lực Hành, lúc này Lục Vi Dân cũng biết Hạ Lực Hành trong lúc tâm trạng bình thường cũng có thể có dáng vẻ như vậy.
Còn khoảng một tiếng nữa mới hết giờ làm việc, nhưng Lục Vi Dân đoán e rằng tối nay không thể tan ca đúng