- Ừ, tao biết, Tam Bảo, đợi chút tao gọi điện thoại cho anh mày. Anh ấy ở đâu?
Sau khi đưa ra quyết định, Cẩu Diên Sinh gật đầu:
- Mày tập tức giúp tao liên lạc tìm anh ta, để tao nói với anh ta, tối nay chúng ta phải vui vẻ một đêm.
- Cậu hai, tôi thấy hai con bé kia không giống với người Phong Châu mình, có cần đi hỏi thăm tình hình, hỏi lai lịch không?
Người đàn ông tuổi hơi lớn hơn một chút mặc áo jacket đứng ở phía cuối do dự một chút mới nói xen vào.
- Không cần đâu, tùy cơ mà hành động là được rồi. Tôi biết hai con bé đó là người từ nơi khác đến, xem dáng dấp không chừng từ tỉnh hành đến, thế thì có sao? Đến địa bàn Phong Châu này ắt phải nghe chúng ta. Ở mảnh đất này bọn họ có thể gây được sóng gió là bao! Anh còn chưa thấy thằng nhãi kia dính lấy một đứa sao? Nhìn nó người không giống người, quỷ không giống quỷ, thì có bản lĩnh làm được chuyện lớn gì chứ? Nhiều lắm là có thể kinh doanh kiếm một hai đồng, quen biết được vài người bạn liền không biết trời cao đất dày là gì. Lần trước lại dám can thiệp cả vào việc của tôi, ha ha, còn thật sự đã dọa tôi một trận.
Giọng điệu Cẩu Diên Sinh rất khinh thường, đất Phong Châu trong lòng bàn tay này y đúng là không sợ ai. Cha y đã lăn lộn ở vùng đất này nhiều năm như vậy, đường nào ngành nào không có mấy người quen hay thân tín quyền lực chứ.
Đương nhiên y cũng không đến mức dại dột muốn đi chọc mấy vị lão làng bên Ủy ban nhân dân Địa khu kia, y cũng không có cơ hội đó. Bọn họ cũng không có nhiều thời gian mà đến khách sạn Phong Châu dùng bữa. Ủy ban nhân dân Địa khu bên đó dường như đều thích tiếp đãi khách ở khách sạn Thiên Hà.
Hơn nữa mấy người Hạ Lực Hành, Lý Chí Viễn, Tôn Chấn cùng Vương Thuyền Sơn y đều từng gặp. Y thậm chí còn thơm lấy được cùng ngồi chung dùng cơm với Chủ tịch Địa khu Lý.
- Vậy anh hai, chúng ta hay là ăn cơm trước đi, giờ em sẽ đi tìm cách liên hệ với các anh em. Bên này ta làm như cũ, có lẽ bọn họ cũng đang ăn cơm, không thể đi ngay lập tức được. Đến lúc đó chúng ta đến bắt ba ba trong chum, diễn một trận thật hay, thế nào? Ha ha, anh hai, anh phải đích thân ra trận đó.
Thanh niên mặt trắng cười bỉ ổi đến nỗi không thể nói thành lời, nhưng ở trong mắt Cẩu Diên Sinh lại là vô cùng thú vị.
Lục Vi Dân cũng không biết đoàn người mình đã bị người khác để mắt đến, hắn thế nào cũng không ngờ đến sự tình có thể trùng hợp như vậy. Đồng Lập Trụ có thể tổ chức bữa cơm ở khách sạn Phong Châu, hơn nữa còn trùng hợp là có thể gặp đúng lũ Cẩu Diên Sinh.
Không khí dùng bữa rất nhẹ nhàng, Đồng Lập Trụ vẫn có chút tiếc cho cặp đôi Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh.
Đối với y, Tô Yến Thanh mới là đối tượng thích hợp nhất với Lục Vi Dân. Mặc dù tiểu thư Chân Ny này nói về dung mạo và phong thái, khí chất cũng khá tốt, tuy nhiên lại đem đến cho Đồng Lập Trụ cảm giác như không phải là người cùng chí hướng với Lục Vi Dân vậy.
Tô Yến Thanh nghe nói đã điều đến Ủy ban nhân dân tỉnh, hiển nhiên cũng là có lai lịch không tầm thường. Nếu Lục Vi Dân và Tô Yến Thanh thân thiết, chỉ sợ sau này tương lai của Lục Vi Dân là không thể hạn chế.
Đương nhiên cách nghĩ này cũng chỉ ở trong lòng Đồng Lập Trụ. Mỗi người một tiêu chuẩn, tìm đối tượng cũng như đi giày vậy, hình thức, giá cả đều không quan trọng, mấu chốt là phải hợp với chân. Chỉ có đôi giày thích hợp nhất với chân mình mới là đôi giày tốt nhất.
- Cao Nguyên một mực không nói rốt cuộc là người nào đã mở lời với y. Chúng tôi cũng không tiện hỏi kĩ, vì thế manh mối bên này coi như bị chặt đứt. Người đánh Cao Nguyên vốn dĩ chúng tôi có một đối tượng khả nghi, nhưng bỗng nhiên có người phản ánh là chính hòn đá của tên Tam Mãng Tử đầu óc có vấn đề ở huyện Thủy Ngưỡng đã khiến Phó chánh văn phòng Cao bị thương. Mà chúng tôi đã hỏi tên Tam Mãng Tử đó, y cũng nói chính y ném. Muốn hỏi thêm mấy câu nhưng hỏi không ra. Nhưng chúng tôi đoán đây là có người lo lắng chúng ta tiếp tục điều ra đến cùng, cố ý đưa tên Tam Mãng tử này ra nhận tội, hiện tại tạm thời không có động tĩnh gì. Cách nghĩ của tôi là im hơi lặng tiếng mà điều tra đến cùng.
Đồng Lập Trụ rất khéo nói, y cũng biết Lục Vi Dân vẫn không thôi để ý đến Khu kinh tế mới. Chỉ là đây lại không chuyển biến theo ý của Lục Vi Dân, sự thực chiếc ghế trưởng đồn công an ở Khu kinh tế mới này y sở dĩ có thể tiếp tục ngồi, cũng cùng Mã Thông Tài cảm thấy Khu kinh tế mới không rời được y, dốc hết sức bắt tay vào giúp chu toàn, nếu không ở huyện sớm đã gây khó dễ cho y.
Vì thế lần dùng cơm này y cũng có ý kiếm chút việc về Khu kinh tế mới để nói. Như vậy vừa tiện nói tình hình làm việc của y, mặt khác cũng kéo được hưng phấn của Lục Vi Dân. Y không hề ý thức được mình đã vô ý đề cao Lục Vi Dân lên thành lãnh đạo mà chỉ trong nói chuyện cũng vô ý mang tính chất báo cáo công việc. Điểm này thậm chí đến chính Lục Vi Dân cũng không để ý đến, chỉ có Từ Binh và chị em hai chị em nhà họ Chân là hơi nghe ra được.
- Đồn trưởng Đồng, chuyện này phải để tâm, không được kinh suất. Quả pháo chưa nổ này không phá được, sau này Khu kinh tế mới có thể sẽ càng nhiều phiền toái, về sau có thể phải trả giá đắt hơn.
Lục Vi Dân dù không ở tại khu Kinh tế mới nhưng Khu kinh tế mới cũng xem như tích tụ bao tâm huyết của hắn. Mắt thấy một đứa trẻ tập chững biết đi, mình lại không thể rời. Hắn cũng rất lấy làm tiếc, vốn muốn lợi dụng Khu kinh tế mới Nam Đàm để tạo thành một bản mẫu, nhưng giờ xem ra nguyện vọng không thể thực hiện được, nhưng hắn vẫn không kìm nổi phải nói vài câu.
Hắn hậm chí còn có thể dự đoán được, nếu lịch sử không có gì thay đổi, theo làn sóng vĩ nhân về phía nam và cơn bão táp của Thần Châu quét qua, chính quyền và đảng ủy các nơi đều phải tỉnh ngộ kiên quyết bắt đầu đẩy hướng cải cách một bước nữa về chiều sâu, tiến thêm một bước xác lập chiến lược lấy phát triển kinh tế làm trung tâm. Đến lúc đó, ưu thế đi trước của Khu kinh tế mới Nam Đàm rốt cuộc có thể duy trì được bao lâu, thật sự rất khó nói.
- Ừm,