Mặt Cao Sơ không chút biểu cảm nhìn tập tài liệu trong tay, trong lòng lại có một chút cảm xúc phức tạp. Có thể nhìn ra Lục Vi Dân rất nhanh đã thích ứng được với vị trí hiện tại của hắn, trong điện thoại ứng đối lịch sự lễ nghĩa, vừa không phải kiểu cố ý lấy lòng, cũng không có giả bộ trịnh thượng lạnh lùng, có thể khiến người ta cảm thấy lịch sự nhưng lại không thể thấy quá vồn vã. Chút việc thử thách này hắn làm khá tốt, dùng từ trong ngành mà nói, đây phải gọi là khả năng nhận thức.
Đều nói người thầy chỉ dạy những điều cơ bản, luyện tập chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân. Cao Sơ sớm đã chuẩn bị tâm lý cho việc có người thay thế vị trí của mình, dù sao Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách kiêm nhiệm thư ký chuyên trách của Bí thư Địa ủy là không thể lâu dài, cũng không thích hợp. Nhưng sau khi Lục Vi Dân thực sự xuất hiện, Cao Sơ lại theo bản năng có một thứ cảm xúc mâu thuẫn và phản cảm không hiểu vì sao.
Anh ta biết thứ cảm xúc này của mình là không thích hợp, thậm chí có thể quy kết làm một loại ghen tị trong tiềm thức. Đó là ghen tị tính đặc thù khi mình làm thư ký bên cạnh Bí thư Hạ bị người khác thay thế, cho dù sự thay thế này là việc tất yếu.
Anh ta cũng cẩn thận kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng trong công việc hàng ngày cũng khó tránh khỏi để lộ ra, chẳng qua là những người không ở trong cuộc thì không cảm thấy mà thôi.
Cao Sơ không biết Lục Vi Dân có cảm thấy được điểm này hay không. Lúc hướng dẫn Lục Vi Dân cách xử lý các việc hàng ngày anh ta chỉ hướng dẫn rất sơ sài, rất nhiều chi tiết cụ thể yêu cầu Lục Vi Dân phải tự mình cân nhắc và trải nghiệm trong quá trình công tác. Đây thoạt nhìn là rèn luyện Lục Vi Dân, nhưng chỉ có chính bản thân Cao Sơ từ sâu thẳm trong nội tâm biết rằng mình vẫn là có chút cố chấp, có phần không muốn buông tay.
Nhưng hiện nay xem ra chút đòn làm khó dễ đó của mình cũng không hề có được tác dụng là bao. Lục Vi Dân có khả năng nhận thức hơn người, chỉ trong hai ba tuần ngắn ngủi, Lục Vi Dân đã có vẻ rất thành thạo, từ lời lẽ trong điện thoại đối với Bí thư Huyện ủy Phụ Đầu Tề Trọng Thiên đã có thể nhìn ra một vài phần.
- Phó ban thư ký Cao, Bí thư Tề ở Phụ Đầu gọi điện thoại tới, ông ấy muốn chiều này đến báo cáo công tác với Bí thư Hạ, vừa vặn buổi chiều bốn giờ Bí thư Hạ mới có cuộc họp…
Lục Vi Dân gác điện thoại xuống đi tới, nhỏ giọng nói.
- Hài, chuyện này cậu cứ cân nhắc xử lý là được. Nên nói là biên chế của cậu tuy đang ở phòng Nghiên cứu Chính sách chúng ta… Nhưng theo sắp xếp của Trưởng ban thư ký An, cậu được xem như thuộc về hai bộ phận. Công tác nghiệp vụ hàng ngày do Văn phòng Địa ủy quản lý, những việc gì nên báo cáo với Chánh văn phòng Phan phải báo cáo với ông ấy… Về phần việc bên phòng Nghiên cứu Chính sách, liền xem Trưởng ban thư ký sắp xếp, có sắp xếp mới phải làm, công việc chủ yếu của cậu vẫn là phục vụ Bí thư Hạ cho tốt.
Cao Sơ không quá để ý khoát tay:
- Tuy nhiên khi sắp xếp để Bí thư Hạ gặp gỡ khách phải chú ý, ngoại trừ các Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện cùng với những người đứng đầu các bộ và ủy ban trung ương lớn yêu cầu gặp Bí thư Hạ, phải báo cáo kịp thời với Bí thư Hạ… Trong một số giai đoạn nhạy cảm thì càng cần nắm chắc việc thường xuyên xin chỉ thị và báo cáo, càng cần hiểu rõ thêm ý của Bí thư Hạ, ý tôi nói chính là...
- Cảm ơn sự nhắc nhở của Phó ban thư ký Cao. Tôi mới đến, rất nhiều điều còn chưa rõ lắm, còn phải xin Phó ban thư ký Cao thường xuyên góp ý, để tôi tránh bị phạm vào sai lầm mà cũng không biết.
Lục Vi Dân cười vô cùng chân thành, khiến trong lòng Cao Sơ cũng thoải mái hơn rất nhiều… Người này cũng coi như là hiểu chuyện, không giống như những kẻ vô ơn bạc nghĩa.
- Tiểu Lục, công việc thư ký này nhìn dường như chính là làm những công việc vụn vặt mà bề bộn như xách cặp, báo cáo cho lãnh đạo… Muốn làm được tiêu chuẩn như vậy rất đơn giản, nhanh tay lẹ mắt là được. Có thể nói hầu như các thư ký cũng cũng chỉ có thể dừng lại ở mức này, nhiều lắm cũng chỉ loanh quanh ở mức đó. Nhưng nếu cậu còn muốn trở thành cánh tay phải, thành trợ thủ tốt, thậm chí là người cố vấn uy tín của lãnh đạo, thì chỉ dựa vào nhanh tay lẹ mắt thì vĩnh viễn không đủ, còn cần khả năng nhận thức, học tập và tích lũy, phân tích và ngẫm nghĩ, …
Nói đến đây Cao Sơ thoáng ngừng lại một chút…
- Nhất là ngẫm nghĩ cách nhìn của lãnh đạo về một dự án, một vấn đề nào đó là từ góc độ và xuất phát điểm nào, đặt mình vào vị trí của lãnh đạo để hiểu rõ, lĩnh hội quan điểm, suy nghĩ của lãnh đạo. Chỉ có không ngừng học tập và tích lũy như vậy thì cậu mới có thể nâng cao bản thân.
Trong lòng Lục Vi Dân hơi cảm động, Cao Sơ có thể nói ra những lời này có thể nói là có phần mang ý cởi mở chân thành.
Khoảng thời gian này hắn cũng cảm giác thấy được thái độ của Cao Sơ với mình có chút phức tạp. Hắn cũng mơ hồ có thể ngẫm nghĩ ra một số thứ… cho nên chỉ có thể ứng đối lại bằng một thái độ bình thường. Suy cho cùng cảm xúc của con người cần một quá trình điều chỉnh để thích ứng. Mình đã dần dần tước đoạt mất vị trí người thân cận nhất bên cạnh Hạ Lực Hành của Cao Sơ, Cao Sơ chắc chắn cần một khoảng thời gian nhất định để hòa hoãn và thích ứng, hắn cũng có thể hiểu được. Trong kiếp trước khi hắn rời khỏi vị trí bên cạnh Tôn Chấn chẳng phải cũng có cảm giác hụt hẫng giống như vậy sao?
Xem ra hiện nay Cao Sơ đang từ từ vượt qua thời gian thích ứng này, phân tích và đối xử với mình một cách lý tính, bắt đầu thực sự bước vào vai trò Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc tiếp thu của Lục Vi Dân, Cao Sơ cười. Là người một nhân vật dù gì cũng có điểm khác người, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã lo sợ, người này thì lại có thể bình tĩnh.
Nhắc nhở một chút đối phương là rất cần thiết, vừa là trách nhiệm của mình, mặt khác thì chính là khống chế chặt chẽ người này trong tay đương nhiên là tốt. Ngay cả là không thể hoàn toàn khống chế thì cũng phải qua lại thân thiết và củng cố quan hệ giữa hai bên ở mức cao nhất. Việc này rất có ích cho công việc của mình sau này.
Dù sao thân phận của mình đã thay đổi, thời gian ở bên cạnh Bí thư Hạ không thể tránh khỏi sẽ bị giảm bớt, độ thân cận này đương nhiên cũng sẽ bị thay đổi. Có lẽ Bí thư Hạ sẽ càng coi trọng mình,