Mấy người đều lặng lẽ gật đầu.
Việc cải tạo mấy con đường nối liền giữa thành phố Phong Châu và các huyện trực thuộc có quy định rõ ràng, chia thành ba năm cải tạo xây dựng. Mà việc xây dựng đường Phong - Cổ là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, đây vừa là việc cần thiết trong xây dựng kinh tế, cũng mang một ý nghĩa chính trị nhất định. Bất kể là Hạ Lực Hành hay là Lý Chí Viễn đều không chút phản đối việc này.
Việc phân bổ số tiền vốn xây dựng còn lại liền rõ ràng là mật ít ruồi nhiều. Đặc biệt là khi Lý Chí Viễn nêu ý tưởng lấy một phần tiền vốn được các ưu tiên dùng cho vấn đề nhà ở của các cán bộ ở các bộ và ủy ban trung ương ở Ủy ban nhân dân Địa khu, nó ngay lập tức trở thành đề tài thảo luận nóng nhất trong thời gian trà dư tửu hậu mỗi ngày của các cán bộ ở các bộ và ủy ban trung ương ở Ủy ban nhân dân Địa khu.
Điều này đương nhiên khiến các cán bộ đến làm việc ở Phong Châu cảm thấy có chút hi vọng, trong lòng phấn chấn hẳn lên, nhưng việc sử dụng tiền vốn cũng còn liên quan đến việc triển khai các công việc khác. Ví dụ như xây dựng đường phố và quản lý thành phố ở Phong Châu và xây dựng chiếc cầu lớn Phong Giang kéo dài qua sông Phong Giang.
Ủy ban nhân dân Địa khu hy vọng việc xây dựng đường sá ở khu trung tâm thành phố và công trình quản lý thành phố do tài chính thuộc cấp thành phố Phong Châu đảm nhiệm càng nhiều hơn một chút. Về điểm này Ủy ban nhân dân Địa khu cũng đã nghiên cứu qua vài lần, cơ bản đã có ý kiến rõ ràng. Nhưng nó gặp phải sự nhất quyết phản đối từ phía thành phố Phong Châu.
Phía thành phố Phong Châu biểu hiện rõ ràng là không có lực gánh vác tài chính, đồng thời còn thể hiện nếu như các Ủy ban nhân dân Địa khu nhất định muốn sắp xếp cứng rắn, vậy thì nội bộ thành phố không thể không cân nhắc đến việc trì hoãn quy hoạch xây dựng ban đầu từ ba năm kéo dài đến năm năm, cùng với đó là cắt giảm đầu tư cho giáo dục và y tế. Thậm chí mối quan hệ giữa các lãnh đạo chủ chốt ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu vốn dĩ không thật hòa hợp nhưng trong vấn đề này lại có sự kiên quyết nhất trí hiếm thấy.
Về vấn đề này Ủy ban nhân dân Địa khu, Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy Phong Châu đã tiến hành tranh luận mấy lần. Bí thư Thành ủy Phong Châu, Chủ tịch thành phố Trương Thiên Hào thậm chí trong một vài trường hợp cá nhân còn tuyên bố, cho dù bị mất chức thì cũng không thể làm vấy bẩn lương tâm, chỉ vì muốn lấy lòng Ủy ban nhân dân Địa khu mà bán rẻ lợi ích của thành phố Phong Châu. Nghe nói nó giành được sự khen ngợi đồng loạt của cán bộ, công nhân viên chức thành phố Phong Châu, thậm chí không ít những cán bộ lão thành còn tỏ rõ rằng bất kì ai muốn vì chức vị mà tuân theo quyết định của Ủy ban nhân dân Địa khu thì người đó là kẻ phản bội của thành phố Phong Châu.
Chính vì sự đối địch mạnh mẽ về vấn đề này cũng khiến cho mối quan hệ giữa Ủy ban nhân dân Địa khu mới thành lập chưa lâu và Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu đột nhiên trở nên căng thẳng.
Tuy rằng chỉ là cuộc thảo luận có tính tạm thời, những ai nấy đều biết rằng vấn đề này là không thể trốn tránh.
Nói đi nói lại vẫn là một chữ - tiền… Đặc biệt là khi liên quan đến lợi ích thực tế của hai cấp Đảng ủy và chính quyền.
Là một địa khu mới thành lập, mối quan hệ giữa Ủy ban nhân dân Địa khu và thành phố Phong Châu có chút nhạy cảm. Mà loại nhạy cảm này – thể hiện ở rất nhiều khía cạnh. Một mặt là bất hòa và xung đột về lợi ích giữa địa khu và thành phố… Một mặt là mối quan hệ giữa Ủy ban nhân dân Địa khu và hai cấp chủ quản Đảng và chính chính quyền ở thành phố Phong Châu. Trong đó còn bao gồm mối quan hệ giữa lãnh đạo tiền nhiệm và lãnh đạo kế nhiệm, có thể nói là hết sức phức tạp và nhạy cảm – Mức độ mà ngay cả những người trong cuộc cũng chưa chắc đã có thể hiểu và nắm rõ được tình hình.
- Bí thư Hạ, tôi thấy trong vấn đề này, cần thực sự cầu thị mà đánh giá một chút mức độ nặng, nhẹ và nhanh, chậm cùng với việc phân chia quyền lợi và trách nhiệm giữa địa khu và thành phố Phong Châu. Địa khu Phong Châu không phải là một thành phố trực thuộc tỉnh, trách nhiệm và nghĩa vụ trong việc xây dựng cơ sở hạ tầng quản lý thành phố, bao gồm cả xây dựng đường sá thành phố theo lẽ thường mà nói chủ yếu vẫn thuộc về thành phố Phong Châu… Nhưng Phong Châu là địa khu mới thành lập, tỉnh lại trích một khoản kinh phí để cải tạo xây dựng đường sá ở Phong Châu, khó tránh khỏi phía thành phố Phong Châu có một số ý tưởng. Tôi thấy đối với vấn đề này Địa ủy cần có một phương án rõ ràng, không thể cứ mãi đùn đẩy qua lại với thành phố Phong Châu như thế này được. Đây không phải cách giải quyết. Mà cá nhân tôi nhận thấy địa khu Phong Châu sớm muộn gì cũng sẽ đổi thành thành phố trực thuộc tỉnh, đây là một xu thế lớn… Nếu thành phố Phong Châu chúng ta xây dựng với tiến độ nhanh, phát triển kinh tế với tốc độ cao, quá trình chuyển từ địa khu tới thành thành phố trực thuộc tỉnh có thể rút ngắn hơn trên diện rộng.
Tôn Chấn vốn không tùy tiện phát ngôn…Nhưng những lời nói đều đâu ra đấy, có chút trọng lượng.
- Cho nên tôi cảm thấy việc Trương Thiên Hào đề xuất yêu cầu địa khu trợ giúp ủng hộ trong việc nguồn tài chính cũng không phải không có lý, cũng không đơn thuần là vì lợi ích của thành phố Phong Châu. Nói khó nghe một chút, lẽ nào nói thành phố Phong Châu lại không thuộc địa khu Phong Châu? Ủy ban nhân dân Địa khu nằm ở thành phố Phong Châu. Khu vực trung tâm thành phố Phong Châu được xây dựng tốt cũng là một sự khẳng định đối với địa khu Phong Châu của chúng ta.
- Thế nhưng, đồng chí Tôn Chấn, số tiền chỉ có như vậy, nếu cứ phân đều thì từng hạng mục công việc cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Lý Chí Viễn dường như im lặng một hồi rồi mới tiếp tục nói:
- Hãy đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút. Các bộ và uỷ ban trung ương ở Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chúng ta phần nhiều là cán bộ từ nơi khác đến… đưa theo vợ con đến đây thuê phòng, thậm chí là ở trong trường học. Điều kiện ở Phong Châu kém hơn rất nhiều so với điều kiện sinh hoạt và làm việc trước kiacủa bọn họ. Giải quyết vấn đề chỗ ở, để họ có thể toàn tâm toàn ý tập trung cho công việc. Tôi thấy rằng việc này là điều cần thiết đáng được ưu tiên. Còn về phần nói là xây dựng thành phố Phong Châu… chính là như ý anh nói, địa khu không phải là thành phố cấp ba, trong việc xây dựng các công trình quản lý thành phố, thành phố Phong Châu nên gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm cần thiết. Chúng ta có thể hiểu được tâm trạng của đồng chí Thiên Hào, nhưng là một lãnh đạo chủ chốt của Đảng ủy chính quyền cấp một, tôi