- Tiểu Lục, lời nói của Chí Dũng tuy là có một chút đánh đến tự ái, nhưng đó cũng là sự thật, cậu thấy sao?
Hạ Lực Hành cười hỏi thư ký của mình.
- Ha ha, Bí thư Hạ, phải biết xấu hổ thì mới biết cố gắng. Mấy huyện Phong Châu chúng ta bên này rất có vẻ như là bị phía Lê Dương đá đi, tục ngữ nói “Người ta coi thường mình, mình càng phải chứng minh điều ngược lại”, sáu huyện phía bắc rất coi thường bảy huyện phía nam chúng ta, chẳng lẽ chúng ta đến chính mình còn coi thường bản thân? Tôi cảm thấy việc này đối với các huyện ở Phong Châu chúng ta cũng là một sự thúc đẩy, nếu như chúng ta sử dụng nó trong công việc, cũng coi như là một việc tốt, chính là xem có thể sử dụng tốt nó hay không.
Lục vi Dân ưỡn mặt rồi mỉm cười nói:
- Thật ra sáu huyện phía bắc có điểm mạnh của sáu huyện phía bắc, bảy huyện phía nam cũng có ưu thế của bảy huyện phía nam, những điều này cũng chỉ có thể nói trong một thời, mấu chốt là có thể bắt lấy thời cơ hay không. Cố gắng đuổi kịp, nhất là với vị trí địa lý như Phong Châu, hoàn toàn có khả năng phát triển không chút thua kém với bên Lê Dương.
- Ha ha, tiểu Lục, có chút mèo khen mèo dài đuôi đấy. Hiện tại thì điều kiện địa khu Phong Châu so với bên Lê Dương thực sự chênh lệch tương đối lớn, chúng ta cần nhìn thẳng vào nó. Sự chênh lệch này không phải trong thời gian ngắn chúng ta có thể bù lại được, tỉnh có cho chúng ta một số chính sách ưu đãi và ủng hộ, quan trọng vẫn là chúng ta phải tự thân cố gắng.
Hạ Lực Hành uống một ngụm trà, để cốc giữ nhiệt gọn gàng.
- Cậu nói đúng, Phong Châu chúng ta chính là phải có tinh thần không chịu thua này. Chúng ta vốn dĩ là nơi nghèo khó thứ nhất, thứ hai trong tỉnh, một khi đã như vậy thì còn gì mà không dám thử chứ? Chẳng lẽ nếm mùi thất bại còn có thể khiến cho chúng ra trở nên tồi tệ hơn, gặp phải tổn thất hơn nữa hay sao?
Lục Vi Dân nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời nói của Hạ Lực Hành. Về việc Địa ủy có nên đi kéo dây bắc cầu để thu hút hai nhà máy công nghiệp quân sự vẫn còn có ý kiến bất đồng. Tuy rằng Địa ủy cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, nhưng vẫn lo lắng vấn đề hai nhà máy công nghiệp quân sự nhà nước này sau khi đến hễ hiệu suất kém, sẽ có thể mang lại áp lực lớn hơn đối với nơi nền tảng vốn đã yếu kém như Phong Châu hay không. Nhưng bao gồm cả Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và Vương Thuyền Sơn thậm chí cả Lý Chí Viễn đều cho rằng điều này là lo bò trắng răng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng hai xí nghiệp này nếu thật sự chuyển đến Phong Châu, không chừng sẽ đưa ra rất nhiều những điều kiện vô cùng hà khắc, ví dụ như những phương diện đất đai, giáo dục, y tế… đều mang tới cho Phong Châu áp lực rất lớn.
Từ tình hình Vương Truyền Sơn tiếp xúc với nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy Bắc Phương trong giai đoạn tiền kỳ, hai xí nghiệp này đều không thật quan tâm đến Phong Châu, nếu muốn thu hút đối phương hơn nữa, chắc còn phải có hàng loạt công việc cần thực hiện.
Chiếc xe Audi cuối cùng nửa giờ sau cũng đi vào thị trấn Cổ Khánh.
Lục Vi Dân vẫn là lần đầu tiên tới huyện Cổ Khánh, kiếp trước hắn đã đến huyện Cổ Khánh không ít lần, nhưng đều là đi cùng Tôn Chấn đến.
Theo tác phong của Tôn Chấn, thời gian ở trong trụ sở Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện nghe báo cáo không nhiều, mà chủ yếu là xuống các vùng nông thôn và xí nghiệp để xem xét là tương đối nhiều. Hơn nữa Tôn Chấn cũng rất thích lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh vừa xem xét tình hình ngay tại đó vừa nói chuyện, tiện thể cũng coi như nghe báo cáo công tác.
Cách này ban đầu khiến các huyện phía dưới đều không quen, nhưng Tôn Chấn cũng rất kiên trì, mặc dù thực sự có rất nhiều công việc quan trọng cần sắp xếp, thời gian họp cũng rất ngắn, thường không vượt quá một tiếng đồng hồ, rất nhiều lần thời gian nghiên cứu đều không quá nửa giờ hay bốn mươi năm phút đã giải quyết được vấn đề.
Dần dà, những người cấp dưới lại quen với tác phong này của Tôn Chấn, phong cách thích làm báo cáo tràng giang đại hải, nhai đi nhai lại liền khiến cho cấp dưới có chút không quen. Điều này cũng để lại ấn tượng khá sâu sắc với các cán bộ Phong Châu, cho dù sau này khi Tôn Chấn được điều về Tỉnh ủy đảm nhiệm chức Bí thư thì Phong Châu vẫn còn có chút nhớ tới tác phong họp hành và điều tra nghiên cứu của ông ấy.
So với Phong Châu thì huyện Cổ Khánh dù là về tầng bậc công trình xây dựng hay quy mô đường sá, công trình xanh đối với quản lý thành phố đều cao hơn một bậc. Ngoại trừ trên các con đường ven hơi bụi ra, các công trình xanh trên các tuyến đường chủ yếu trong khu trung tâm đều thực hiện rất tốt. Còn về xây dựng quy hoạch thành phố, huyện Cổ Khánh cũng tương đương với sáu huyện phía bắc, có bao nhiêu tiền thì làm ngần đấy việc, nhưng lại thể hiện được đầy đủ phong cách đặc trưng của nơi đây.
Những con đường với rất nhiều những công trình xây dựng màu xám xen kẽ với những con đường hai bên phủ bóng cây xanh khiến cả thị trấn Cổ Khánh tràn ngập hơi thở tươi mát của màu xanh mang đến, cho dù là trong ngày đông cũng có thể cảm nhận được sức sống từ mặt trời ấm áp. Ấn tượng đầu tiên đã khiến Lục Vi Dân vô cùng thoải mái, tuy rằng thị trấn này từng đấu tranh hết sức để thoát khỏi vòng tay Phong Châu để nhập vào Lê Dương.
Khi chiếc Audi dừng lại ở trụ sở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh thì một đoàn người đã vây quanh.
Hạ Lực Hành đơn giản gọn nhẹ cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, ở điểm này Hạ Lực Hành và Tôn Chấn có chút giống nhau. Tất nhiên khi Lý Chí Viễn xuống huyện điều tra nghiên cứu thì thích đưa theo nhân vật số một của các bộ và ủy ban trung ương, đối với ông ta, cuộc điều tra nghiên cứu như vậy chắc sẽ có hiệu quả lớn hơn.
Lục Vi Dân chưa nhìn thấy Cát Vân Khôn, mà chỉ thấy Chủ tịch huyện Cổ Khánh Tống Minh Đức và vài vị Phó bí thư.
Mã Chí Dũng giữ khoảng cách rất tốt, tránh dừng trực tiếp trước mặt đoàn người. Lục Vi Dân rất nhanh nhẹn mà không đợi xe dừng hẳn đã nhảy xuống xe, tranh trước cả Tống Minh Đức tới mở cửa sau xe.
Đây cũng là một điều phải học, vừa tránh cho Bí thư Huyện ủy hay Chủ tịch huyện đến mở cửa xe cho Bí thư Địa ủy, như thế có vẻ hơi quá, hoặc là có một số lãnh đạo thích ra vẻ như vậy, nhưng ít ra Hạ Lực Hành