Nếu nói Tùng Hạc Cư là con gái rượu của ngành ẩm thực Nam Đàm, vậy Yến Nhiên Lầu cũng được coi là đại tiểu thư khuê các của cả Phong Châu.
Vị trí độc đáo của Yến Nhiên Lầu quyết định vị trí đặc biệt của nó trong ngành ẩm thực Phong Châu. Nó nằm ở nơi giao nhau giữa sông Phong Giang và sông Tây Phong, nếu nói toàn bộ khu nội thành Phong Châu cũ vẫn còn điểm nào đó đáng để xem, có lẽ cũng chỉ có vùng này.
Quần thể công trình kiến trúc vùng đất này từ thời dân quốc đến thời kỳ cách mạng văn hóa sau giải phóng đều có, hơn nữa có thể nói giữ gìn khá tốt. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu trước kia cũng từng có ý tiến hành cải tạo khu đất này, nhưng bị hạn chế bởi đủ loại nhân tố kìm hãm và điều kiện chưa đầy đủ, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đó. Sau khi cải cách mở cửa, thị trấn phát triển dần chuyển hướng xuống khu vực giao nhau giữa Phong Giang và sông Đông Phong ở phía hạ lưu, khiến vùng đất này càng ngày càng vắng vẻ.
Phong Châu ắt có lý do đặc biệt thì mới có thể trở thành nơi đặt Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu, đoạn sông Phong Giang ở vùng này dài không đến 10 km này lại có đến ba nhánh sông hợp lại: sông Đông Phong, Tây Phong, lại cộng thêm sông Nam Hà ở phía hạ lưu cũng chảy vào Phong Giang. Mà xung quanh Phong Giang đều có các ao hồ, đầm lầy lớn nhỏ, khiến vùng này có nguồn nước phong phú. Thêm vào đó là công nghiệp Phong Châu không phát triển nhiều, chất lượng nước vẫn duy trì được trạng thái tương đối tốt, địa thế cũng tương đối bằng phẳng, và cộng cả nguyên nhân lịch sử, cuối cùng khiến Phong Châu trở nên nổi bật trong bảy huyện phía nam mà trở thành nơi đặt trung tâm địa khu.
Yến Nhiên Lầu ở chính nơi Tây Phong và Phong Giang giao nhau.
Nước sông Tây Phong mát rượi, lượng nước hàng năm đều ổn định, cho dù là mùa khô cũng có thể có lượng nước tương đối dồi dào. Đầu nguồn sông Tây Phong xuất phát từ núi Bàn Mã Lĩnh – nơi ranh giới giữa Song Phong và Lạc Khâu. Đó là đỉnh cao nhất của địa khu Phong Châu, thế núi tuy rằng không phải là hiểm trở, nhưng lại uốn lượn kéo dài mấy trăm dặm, hình thành đường phân cách tự nhiên giữa địa khu Lạc Môn với địa khu Phong Châu, Lê Dương.
Đỉnh núi cao nhất Bàn Mã Lĩnh có độ cao so với mực nước biển lên tới 1688 m, so với nơi có độ cao đạt tới 1592 m là đỉnh Loan Cung thì hoàn toàn đối lập. Nghe nói được lấy tên từ vị tướng quân nổi tiếng triều Đường là Lý Quang Bật dẫn quân xuất chinh khởi nghĩa Viên triều thời đó dừng chân nơi đấy, thấy hai dãy núi đối nhau, phong cảnh tráng lệ kỳ vĩ, nên khắc thành Bàn Mã Loan Cung… Nơi này cũng là nguồn trữ nước quan trọng của Xương Giang, có bao nhiêu sông hồ đều xuất phát từ đây.
Vùng đất nơi xây dựng Yến Nhiên Lầu có lợi từ việc thị trấn Phong Châu phát triển về hướng bắc và hướng đông, mọi ngả đường con phố đều rất thanh tĩnh.
Yến Nhiên Lầu vốn là nhà riêng của một hộ gia đình bản địa lâu năm, sau này được ông chủ Yến Nhiên Lầu mua lại, sửa sang thêm, sau đó lại lần lượt mua thêm hai mảnh sân nhỏ ở xung quanh đó và cải tạo, hình thành một khoảng sân hiện nay theo kiểu cổ điển với phong cách Minh Thanh làm chủ đạo. Mà kiểu kiến trúc này dùng làm nơi ăn uống chắc chắn sẽ là một bước đột phá cực kỳ lớn, đừng nói là ở Phong Châu, cho dù là toàn bộ Xương Giang đều cực kì hiếm thấy. Loại hình mà sau này sẽ hình thành một trào lưu ở Bắc Kinh lại có thể xuất hiện sớm như vậy ở Phong Châu… Điều này khiến đến Lục Vi Dân cũng phải kinh ngạc với tầm nhìn của người chủ, lại có thể dẫn đầu thời đại đến như vậy.
- Đã ra khỏi Bắc Kinh?
Lục Vi Dân đang chuẩn bị gắp miếng rau chợt tập trung ánh mắt, tay dừng lại trong không trung một lúc, trong lòng như có những cơn sóng dữ dội cuộn dâng. Lịch sử rốt cuộc vẫn vận hành theo quỹ đạo đã định.
Năm 1992 sẽ vĩnh viễn đi vào sử sách. Đúng là lần này chuyến đi tuần hành về phía nam của những vị kỳ cựu Bắc Kinh sẽi dẫn đến làn sóng cải cách mở cửa và phát triển hoàn toàn mới trên khắp Trung Quốc. Giải phóng tư tưởng, phát triển mới là đạo lý cứng rắn… Phải mạnh dạn một chút, cần cảnh giác “hữu” nhưng càng phải đề phòng “tả”… cho phép xem, nhưng cần kiên quyết thử. Một loạt những câu nói kiểu này trong hai mươi năm sẽ có thể ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ Trung Quốc.
- Ừ, bên trên không hề công bố tin tức ra ngoài, nhưng những ai nhanh nhạy đều biết, ông ấy hai năm nay đều không đón tết ở Bắc Kinh, thích ra ngoài thăm thú, xem ra năm nay cũng không phải ngoại lệ.
Lôi Đạt còn đang có chút ngạc nhiên nhấp một ngụm rượu, liếc Lục Vi Dân một cái:
- Cậu kích động như thế làm gì? Đâu có dính dáng gì với chúng ta… nên làm gì thì vẫn phải làm chứ.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến Tết, toàn bộ cơ quan Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu đều rõ ràng có phần rối loạn. Dù sao lần đón Tết đầu tiên từ ngày tách ra khỏi Lê Dương, những việc liên quan quá nhiều. Các bộ ngành đều là được xây dựng trong hai tháng này, tuy nói thời gian trù bị giai đoạn tiền kỳ cũng đã có một bộ khung chính… nhưng khi thật sự bước vào vận hành bình thường cũng phải cần thời gian ba tháng. Các bộ máy lãnh đạo các bộ ngành đều vẫn chưa hoàn toàn được trang bị đầy đủ. Giờ sắp sang năm mới, mọi việc không kể lớn nhỏ đều phải được tổng kết lại, cũng là một cách nhìn về Phong Châu kể từ khi thành lập địa khu được ba tháng.
Lôi Đạt về Phong Châu cũng đã được vài ngày. Tiến độ xây dựng nhà máy xi măng Phong Châu cũng rất thuận lợi, chắc ngày mồng một tháng năm bắt đầu đi vào sản xuất cũng không có vấn đề gì, điều này khiến Lôi Đạt rất vừa lòng, cũng càng thêm tín nhiệm Chân Kính Tài.
Anh ta một mực mời cùng ăn cơm, nhưng thân phận Lục Vi Dân bây giờ không còn giống với trước kia, có thể nói là không có chút tự do nào, tất cả đều xoay quanh Hạ Lực Hành, vì thế không thể quyết định chắc chắn được. Khó khăn lắm mới tìm được dịp Hạ Lực Hành cùng với một Phó ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quan hệ cá nhân khá thân thiết dùng cơm, không cần Lục Vi Dân tham gia, lúc này mới quyết định được cùng ăn cơm, cũng xem như là buổi tụ tập trước khi năm hết Tết đến.
- Anh Đạt, em cảm thấy lần này sợ sẽ không đơn giản như vậy. Anh là người ở Bắc Kinh, vốn dĩ đã có tính nhạy cảm với chính trị mới phải. Anh không thấy trong năm nay không khí chính trị có chút hỗn độn sao?
Lục Vi Dân gắp một miếng đùi cun cút hun khói, đặt vào bát của Chân Kính Tài đang ngồi đối diện:
- Chú Chân, chú nếm thử thịt chim cun cút hun khói của núi Đại Hoài xem, hương vị thực sự rất đặc biệt, cũng là món ăn đặc sản nơi đây.
- Hộn độn không rõ ràng?
Mắt Lôi Đạt