Khoảng thời gian trước Tết âm lịch đối với người Trung Quốc mà nói chắc chắn là thời gian bận bịu nhất trong năm. Tổng kết công việc của một năm, giao lưu, liên lạc, đối nhân xử thế trong việc công việc tư, đều phải thể hiện thông qua các cuộc thăm hỏi ở cơ quan, trên bàn rượu, bàn tiệc, trà lầu, hay phòng hát.
Hai thứ đầu tiên là loại truyền thống thường thấy nhất, mà hai thứ sau lại là trào lưu hiện đại ngày càng phổ biến. Cơm no rượu say xong là đi đánh bài, ca hát, vừa có thể thả lỏng tâm trí, lại có thể xoá bỏ khoảng cách giữa lãnh đạo và nhân viên, thu hẹp khoảng cách hai bên một cách tốt nhất, cho nên ba điều dần dần hình thành một chuỗi động tác dây chuyền.
Đối với địa khu Phong Châu mà nói, đương nhiên trong khoảng thời gian này thì Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành đương nhiên là người bận nhất. Chưa nói ông ta là Bí thư Địa ủy, hơn nữa ông ta vẫn là chuyển từ chức Bí thư Địa ủy Lê Dương tới, tuy rằng Phong Châu và Lê Dương đã phân tách, nhưng ngay cả các lãnh đạo ở một cấp bậc nhất định trong địa khu Lê Dương cũng không ai dám xem nhẹ vị Bí thư Địa ủy tiền nhiệm này. Không chừng sau này Bí thư Hạ này lại thăng chức lên tỉnh, lại trở thành lãnh đạo của bọn họ, điều này có ai có thể nói rõ ràng chứ?
Mà làm thư ký của Bí thư Địa ủy, Lục Vi Dân trong khoảng thời gian này cũng phải bỏ bao công sức để sắp xếp lịch trình cho lãnh đạo. Làm sao mà có thể trong khả năng lớn nhất để lãnh đạo tham gia đầy đủ các hoạt động và các buổi cơm rượu bắt buộc, mà lại phải phối hợp mức độ quan trọng, tính cấp bách một cách hoàn hảo. Đây cũng là một cuộc khảo nghiệm năng lực đánh giá phân tích tổng hợp sự cân nhắc vai trò của các cuộc dự tiệc cơm rượu và đoán biết tâm tư lãnh đạo của một thư ký với lãnh đạo.
Sau khi sắp xếp bữa cơm cá nhân cho Trương Thiên Hào xong vào ngay sau Tết, một buổi tối trống ra là có thể đồng thời sắp đặt bữa cơm cho ba tốp người ở khách sạn Thiên Hà, Bí thư Hạ có thể điều chỉnh cho thích hợp trong khoảng thời gian này, cũng giải quyết được vấn đề nan giải của Phan Tiểu Phương. Mà thuyết phục bên Trương Thiên Hào cũng rất đơn giản, chỉ một câu nói rằng trước Tết Bí thư Hạ quá bận, hy vọng sau đó tìm lúc thư thư ngồi với Bí thư Trương, nói chuyện thoải mái, khiến cho Trương Thiên Hào cũng rất vừa lòng.
Đương nhiên sắp xếp kiểu này cũng đều phải được Hạ Lực Hành cho phép. Việc có quan trọng hoặc cấp bách hay không, các vị lãnh đạo khác nhau thì cách nhìn nhận cũng không giống nhau, đây đòi hỏi thư ký và lãnh đạo Văn phòng Địa ủy điều tiết. Đặc biệt là khi bữa cơm càng nghiên về hương vị cá nhân.
Những ngày bận như thế này cứ thế kéo dài đến mùng một Tết.
Mùng một Tết, Hạ Lực Hành dẫn đầu lãnh đạo của Ủy ban nhân dân Địa khu và Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, Công đoàn cùng đến các cơ quan như: bến xe ô tô đường dài Phong Châu, đồn công an Tây Thành cục công an thành phố Phong Châu, điểm trực của đại đội cảnh sát giao thông phòng công an thành phố Phong Châu, trung tâm điều hành cục điện lực Phong Châu, nhà máy nước Phong Châu để thăm hỏi các đồng chí đang trực ban, coi như là làm tổng kết một năm, cũng coi như là sự khởi đầu một năm mới.
Bắt đầu từ mùng hai, theo thông lệ trực ban của địa khu Lê Dương, như thường lệ là mỗi ngày đều có một vị lãnh đạo ở Ủy ban nhân dân Địa khu đến chỉ huy trực ban, mà thời gian trực ban của Hạ Lực Hành cũng phải theo thông lệ là sắp xếp cùng với Lý Chí Viễn vào mùng sáu tháng giêng, cũng chính là ngày đầu đi làm. Sắp xếp như vậy có lợi cho lãnh đạo có thể trở về công tác sớm, chuẩn bị về mặt tâm lí và tư tưởng cho năm mới.
Mà Lục Vi Dân cuối cùng cũng được đón kỳ nghỉ dài nhất trong khoảng thời gian làm thư ký. Từ mùng hai đến mùng năm tháng giêng, hắn có thể vui vẻ mà tận hưởng thời gian riêng của mình, đặc biệt là trong những năm chưa có máy nhắn tin và điện thoại di động, hắn về cơ bản có thể không cần suy nghĩ đến những việc khác.
- Đúng vậy, nghe nói vẫn dừng lại ở phía nam, tin này quyệt đối đáng tin cậy.
Thẩm Tử Liệt có chút hưng phấn mà nâng chén rượu lên nhấp một ngụm. Đây quả là cảnh tượng tương đối hiếm thấy, đặc biệt là sau khi chuyển về ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Thẩm Tử Liệt về cơ bản thì gần như bỏ hẳn rượu. Hôm nay có thể là do Lục Vi Dân đưa theo cả Chân Ny đến thăm hỏi khiến cho ông ta tương đối vui vẻ, cho nên mới phá lệ uống một chén cho tăng thêm khí thế.
- Vâng, Chủ nhiệm nói rất đúng, tôi cũng biết được tin này. Ông ta quả thật vẫn đang thị sát ở phía nam, nhưng đã có chút thông tin rò ra ngoài, nói trên đường ông ta nói không ít, mà vô cùng chấn động. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, liên quan đến những phát biểu đó vẫn chưa thấy đăng báo, thậm chí ngay cả thông tin về ông ta cũng không hề nhắc tới.
Lục Vi Dân cân nhắc từng câu từng chữ, trong ánh mắt tuy rằng không hưng phấn như Thẩm Tử Liệt, nhưng cũng toát ra một ngọn lửa.
- Có thể ý nghĩa của chuyến đi này quá trọng đại, phía trên yêu cầu tiến hành nghiền ngẫm và đánh giá tổng thể và toàn diện về ý nghĩa và nội hàm của cả quá trình của hoạt động này…
- Vi Dân, đúng vậy, cậu phân tích rất chuẩn xác. Xu thế chung đã định, bây giờ cẩn phải có một luồng gió nam thổi đi đám mây mù đang bao phủ trong đầu óc mọi người, thực sự định ra phương hướng của bước tiếp theo cho kế hoạch phát triển lớn của đất nước ta.
Thẩm Tử Liệt hít một hơi thật sâu.
- Bài “Tiêu chuẩn kiểm ngiệm chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội” trên tờ “Cầu thị” là do cậu viết hay là Tôn Chấn viết? Còn cả bài “Đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước” viết trên “Tiếng nói Xương Giang” nữa. Đúng rồi, ha ha, bài “Quyết tâm đổi mới, quyết tâm thắng lợi” hôm qua tờ “Nhật báo Xương Giang” đăng cũng là do Hạ Lực Hành viết sao?
Lục Vi Dân cười:
- Chủ nhiệm Thẩm, trước mặt ngài tôi không thể giấu diếm được điều gì. Ba bài viết này đều là quan điểm của Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn và Trưởng ban thư ký An, tôi ghi lại trong mấy lần trao đổi, đối thoại của bọn họ, sau đó cô đọng một số cách nghĩ và quan điểm của bọn họ, cuối cùng đưa bản thảo cho bọn họ và do bọn họ đích thân sửa. Còn về nói có thể công bố