Câu nói của Lục Vi Dân khiến Lục Ủng Quân bật cười ha hả.
Có điều anh ta cũng thừa nhận lời em mình vừa nói cũng không phải là không có lý. Mình đang ngồi yên vị ở chiếc ghế Phó chủ nhiệm phân xưởng nhà máy cơ khí Hồng Kỳ bỗng dưng không có nguyên do gì mà thôi việc. Những trải nghiệm thăm trầm trong thời gian hơn một năm kể từ khi tốt nghiệp của Lục Vi Dân không hề kém với các cán bộ công tác cả chục năm, bây giờ lại trở thành thư ký của nhân vật quyền lực nhất của cả một địa khu. Còn Lục Chí Hoa tốt nghiệp Học viện sư phạm Hoa Đông vốn dĩ là giáo viên rất có tiếng ở trường trung học số 1 của Lê Dương, tính cách đặc biệt của cô càng khiến cô trở thành nhân vật gây chú ý nhất trong trường. Nếu thật sự cô cũng thôi việc, thì nhà họ Lục sẽ thật sự trở thành gia đình khiến người ta nhìn với một ánh mắt khác.
- Anh thì lại thấy, Chí Hoa muốn làm gì không quan trọng, mấu chốt ở chỗ chỉ cần nó có ý tưởng của bản thân thì không có vấn đề gì, anh ủng hộ nó.
Lục Ủng Quân nói rất thoải mái.
- Ha ha, anh à, anh đương nhiên phải ủng hộ chị ấy rồi, nếu không một mình anh chẳng phải sẽ gặp áp lực quá lớn từ cha mẹ sao? Nếu chị Hai cũng thôi việc, vậy anh chẳng phải còn có thêm một quân đồng minh à, có thể hợp lực tác chiến chống lại cha mẹ.
Lục Vi Dân đi guốc trong bụng ông anh cả.
- Nói linh tinh. Anh cũng không đành lòng khiến cha mẹ quá lo lắng, nhưng nói cho cùng chúng ta vẫn phải có con đường riêng của mình, suy nghĩ của cha mẹ và của chúng ta không giống nhau cũng là điều dễ hiểu. Cho nên, Vi Dân, em mới là hợp ý cha mẹ nhất, phải cố gắng giúp bọn anh giải thích để cha mẹ thông cảm, để hai người nghĩ cho thông suốt.
Lục Ủng Quân thở dài một hơi.
- Đời người chỉ có mấy chục năm như vậy, không nhân lúc còn trẻ tận dụng thời gian, đến khi già rồi sẽ giống như lời Nikolai Alexeevich Ostrovsky nói, sẽ “ân hận vì những năm tháng sống hoài sống phí”.
Lời nói của Lục Ủng Quân đã cất lên tiếng nói từ đáy lòng Lục Vi Dân.
Khoảng thời gian hơn một năm trong nháy mắt đã trôi qua, Lục Vi Dân cảm thấy trong thời gian này đôi khi mình vẫn có một cảm giác ngẩn ngơ và không thực tế như bước ra từ trong mơ, chỉ có khi ôm chặt Chân Ny, hắn mới có thể thực sự tin rằng mình đang có mặt ở hiện tại.
Đối với kế hoạch cho tương lai thì hắn chỉ có một nét sơ lược mơ hồ. Nhất là hiện tại, mình làm thư ký cho Hạ Lực Hành, có thể nói thịnh suy vinh nhục đều phụ thuộc vào con đường quan lộ của Hạ Lực Hành có được suôn sẻ hay không. Như thế vừa có ưu thế cực lớn, đồng thời cũng ẩn chứa mạo hiểm cực độ. Mình không thể làm thư ký cho Hạ Lực Hành mãi được, nếu thật sự đúng như Trương Tĩnh Nghi nói, trong năm nay Hạ Lực Hành sẽ rời khỏi Phong Châu, tiền đồ của mình lại đứng trước một sự thay đổi.
Nếu Hạ Lực Hành thật sự sẽ thăng chức đến tỉnh, bất kể là đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh hay là vào ghế Ủy viên thường vụ, mình đi theo Hạ Lực Hành dường như cũng là một điều đương nhiên. Cho dù là Hạ Lực Hành rời khỏi Phong Châu sau Đại hội Đảng lần thứ 14, mình làm thư ký cho Hạ Lực Hành cũng không đến một năm, Lục Vi Dân cũng tự tin rằng Hạ Lực Hành sẽ công nhận người thư ký như mình. Nhưng đi theo Hạ Lực Hành lên tỉnh có phải là sự lựa chọn tốt nhất hay không?
Nhìn bề ngoài thì là như thế. Trong hoàn cảnh thông thường, đi theo lãnh đạo thì tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng Lục Vi Dân lại biết mình thực sự không phải một người thích hợp làm công việc thư ký, trong sâu thẳm tâm hồn mình cũng cũng không thích cuộc sống làm thư ký. Hắn càng hy vọng có thể có một không gian thuộc vè bản thân mình để dốc sức sáng tạo.
Nhưng hiện nay nghĩ tới điều đó dường như còn có chút chơi sớm. Làm tốt công việc mỗi ngày của mình, giành được càng ngày càng nhiều sự công nhận từ những người bao gồm Hạ Lực Hành, thậm chí Tôn Chấn, An Đức Kiện, tận dụng mỗi công việc hàng ngày, mỗi chuyện nhỏ, không ngừng nâng cao vị trí của mình trong mắt bọn họ mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Cây đa ngoài cửa sổ trông xanh ngăn ngắt và tươi mát, xung quanh ao nhỏ là những bụi cây, hai chiếc ghế mây đặt ngay trên bãi cỏ. Tuy rằng màu sắc chính của cỏ vẫn là sắc vàng úa, nhưng mơ hồ có thể nhìn phát hiện thấy vài tia màu xanh non trong sắc vàng úa.
- Mang thêm một chiếc áo cho ông ấy đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Người phụ nữ trung niên đứng ở trước cửa sổ đưa chiếc áo khoác cho cô giúp việc đứng bên cạnh.
Người đàn ông ngồi ở ghế mây không hề để ý tới sự quan tâm của vợ, vẫn tiếp tục đề tài của mình:
- Lực Hành, tôi đồng ý với quan điểm của cậu, tình hình Phong Châu khá đặc thù. Tôi nói thẳng là ban đầu tỉnh muốn tách Phong Châu ra là có ý cởi bỏ gánh nặng cho Lê Dương. Nhưng đó chỉ là một mặt, ở địa khu Lê Dương cũ, khu vực hành chính quá lớn, dân số quá đông, tách Phong Châu ra có thể tạo cơ hội cho tỉnh ủng hộ Phong Châu một cách tập trung hơn, để các cậu có thể có được sức lực đầy đủ hơn để đẩy mạnh phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội Phong Châu. Đây mới là chủ ý của tỉnh.
- Vấn đề chủ yếu của Phong Châu hiện nay là gì? Xóa bỏ sự chênh lệch tồn tại khách quan, quan trọng hơn chính là tư tưởng, quan niệm đội ngũ cán bộ chúng ta, nhất là cán bộ lãnh đạo! Giải quyết vấn đề đổi mới quan niệm của nhóm người này là nhiệm vụ đầu tiên và khó khăn nhất. Chỉ có giải quyết được vấn đề này, việc phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội Phong Châu mới có bảo đảm chắc chắn nhất về tư tưởng và đội ngũ!
Hạ Lực Hành yên lặng lắng nghe lời nhận xét của người trước mặt. Ông ấy là Bí thư Tỉnh ủy, cho dù là Tết âm lịch về cơ bản cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mình có thể có được hai tiếng buổi sáng nói chuyện thoải mái với Bí thư Điền đã là ưu ái đặc biệt. Hạ Lực Hành mơ hồ cảm giác thấy, đây đương nhiên là có liên quan đến một số ý tưởng, quan điểm của mình trong lần Bí thư Điền đến Phong Châu khảo sát, điều tra nghiên cứu. Chỉ sợ cũng có quan hệ nhất định với bài viết của mình đăng trên tờ “Nhật báo Xương Giang” hai ngày trước.
Nói thật, bài viết đó có thể được “Nhật báo Xương Giang” chọn, hơn nữa là