Sau khi giành được sự khen ngợi rất thản nhiên của An Đức Kiện, Trương Kiến Xuân biết bản thân đã hành động đúng.
Hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác đầu năm của địa khu rất quan trọng, Trương Kiến Xuân cũng tự tin có thể tổ chức tốt hội nghị này, nhưng dù có làm tốt hơn nữa thì cũng phải nhận được sự công nhận của lãnh đạo mới được. Đối với Trương Kiến Xuân bây giờ mà nói, An Đức Kiện giống như Diêm Vương nắm quyền sinh quyền sát trong tay, cho mình muốn lên trời thì lên trời, cho mình xuống địa ngục thì xuống địa ngục. Mà đến Văn phòng Địa ủy công tác lâu như vậy, anh ta vẫn là lần đầu tiên được An Đức Kiện khen ngợi.
Anh ta không biết An Đức Kiện là thật lòng khen ngợi mình chuẩn bị hội nghị lần này rất tốt, hay là khen ngợi mình thức thời biết nhìn đại cục mà hiểu đại thể, đương nhiên thức thời nhìn đại cục mà hiểu đại thể chính là rất tích cực chủ động mà phối hợp với Lục Vi Dân hoàn thành thuận lợi việc tổ chức hội nghị này.
Nhưng anh ta biết bản thân coi như là đã đi vào một tầng khác biệt.
Tuy vẫn là Phó phòng nhưng trước đây bản thân nhiều lắm cũng chỉ là có cơ hội làm quen với Phan Tiểu Phương, cơ bản không có nhiều cơ hội có thể thực sự lọt vào pháp nhãn của An Đức Kiện. Nhưng sau khi Lục Vi Dân đến phòng Tổng hợp, sự chú ý của An Đức Kiện đối với của phòng Tổng hợp lập tức tăng lên gấp bội, không biết Triệu Vĩnh Lai cảm nhận được điều này sẽ suy nghĩ như thế nào.
Có lẽ Phùng Khả Hành nói quả thật không sai, Lục Vi Dân đến làm Trưởng phòng Tổng hợp, đối với anh ta mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu.
Xem ra trọng lượng của Lục Vi Dân ở trong lòng mấy ông chủ lớn không hề nhẹ. Hạ Lực Hành thì không nói, An Đức Kiện xem như là Bá Nhạc của Lục Vi Dân, cũng có thể không tính, nhưng Trương Kiến Xuân tận mắt nhìn thấy Lục Vi Dân nói chuyện vui vẻ với Tôn Chấn, mà Vương Chu Sơn thậm chí cũng ở một số trường hợp nào đó khen ngợi Lục Vi Dân. Anh ta thật sự có chút không hiểu.
Muốn có sự hài lòng của của một vị lãnh đạo không phải là khó, thậm chí hai vị lãnh đạo có ấn tượng tốt về hắn ta cũng coi như hợp lí, nhưng ba, bốn vị lãnh đạo đều coi trọng hắn. Đây thật là không thể tin nổi, nhưng nó xảy ra ngay trước mắt anh ta, muốn không tin cũng không được.
Trương Kiến Xuân không phải là loại người có tư tưởng cố chấp đầu không húc vào tường thì không quay đầu lại. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như lúc này còn không hiểu rõ tình hình thì anh ta thật sự nên đi khỏi Văn phòng Địa ủy.
Cũng giống như Phùng Khả Hành khuyên anh ta, bây giờ việc cần làm duy nhất chính là dốc toàn bộ sức lực phối hợp tốt trong công việc với Lục Vi Dân. Cần tâm niệm một khi vinh quang thì tất cả vinh quang, một khi tổn hại thì tất cả tổn hại, để Lục Vi Dân trong khoảng thời gian có lẽ cũng không lâu ở phòng Tổng hợp này có ấn tượng sâu sắc và thiện cảm đối với bản thân Trương Kiến Xuân này.
Thiện cảm bắt đầu từ tình cảm, mà ấn tượng lại thể hiện năng lực. Tình cảm có tốt hơn nữa, bản thân không có bản lĩnh, vậy thì cũng là bùn lầy không đỡ được tường, bản lĩnh có lớn hơn nữa, không có người thừa nhận, khen ngợi, vậy cũng có khả năng chính là phí hoài năm tháng, chỉ có sở hữu đầy đủ hai điều kiện, mới có thể một bước hóa rồng.
Bây giờ bày ra trước mặt bản thân dường như chỉ có một cơ hội này, đa mưu gần như yêu tinh, Lục Vi Dân này dường như còn khiến người khác cảm thấy khó tưởng tượng hơn cả yêu tinh. Cách mình vừa làm xem như đã sử dụng đúng chỗ, nhưng cứ tiếp tục áp dụng liệu có đúng không?
Tôn Chấn gác điện thoại xuống, cũng thấy sóng lòng dào dạt.
Trung ương đã chính thức đưa thông báo về việc học tập tinh thần phát biểu của đồng chí Đặng Tiểu Bình xuống, bây giờ tuy rằng vẫn chưa đến Phong Châu, nhưng thư ký của các lãnh đạo cũ đã gọi điện thoại cho mình khẳng định thông tin này.
Điều khiến sóng lòng Tôn Chấn dâng trào không chỉ là bản thông báo của trung ương gửi xuống, mà là phía các lãnh đạo cũ cũng truyền đến một thông tin khiến ông ấy vô cùng phấn chấn.
Một vị cấp trên nào đó trên trung ương đánh giá rất cao về bài viết của mình đăng trên tờ “Cầu Thị”, mà còn đặc biệt nhắc đến bài viết đó trong lúc khai giảng lớp bồi dưỡng nào đó ở trường Đảng Trung ương, yêu cầu mọi người phải giải phóng tư tưởng, phá bỏ ràng buộc, kiên quyết dám nghĩ dám làm.
Tin này khiến cho người luôn lấy dưỡng khí làm niềm tin như Tôn Chấn cũng có chút không cách nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân.
Đã bước vào cửa này thì muốn vứt bỏ một số tư tưởng tầm thường là không thể, Tôn Chấn cũng biết mình chẳng qua chỉ là người một người bình thường, không có khả năng không thấy vui buồn vì được mất hay vật chất. Giờ phút này ông ta quả thật xúc động đến mức muốn tìm một người để trò chuyện, mà mong muốn đó còn khá là mãnh liệt.
Hạ Lực Hành chắc chắn là một đối tượng tốt, nhưng ông ta và Lý Chí Viễn đã đi Xương Châu họp, không chừng cũng là muốn truyền đạt tinh thần bản văn kiện của trung ương này. Vương Chu Sơn xem ra cũng có thể miễn cưỡng xem như một khả năng lực chọn, nhưng lại không phải loại đề tài này. An Đức Kiện lại là miễn cưỡng có thể coi như một người để chọn lựa, chỉ có trong tâm trạng của bản thân mình hôm nay, không hề thích hợp.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Chấn lại phát hiện ra cả một Địa ủy lớn như vậy, lại không thể được tìm một người có thể nói chuyện với mình, trừ Lục Vi Dân.
Theo bản năng mà lắc đầu, Tôn Chấn đứng dậy, thả lỏng cơ thể, bước đi vài bước trong phòng. Khả năng dưỡng khí của bản thân vẫn không đến đâu, nếu hôm nay không tìm được một người để trút cõi lòng thì sợ rằng cả đêm sẽ không ngủ được.
Lục Vi Dân đứng trong phòng làm việc tưởng rằng mình nghe nhầm, Tôn Chấn mời mình cùng đi leo núi Sơn Trà? Vào lúc này?
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ theo bản năng, bây giờ là năm rưỡi chiều, điều này dường như không thể tin nổi.
- Thế nào? Cảm thấy kỳ lạ? Tôi nghe nói hình như cậu rất thích leo núi còn gì, hôm nay tôi ngồi cả ngày, có chút mệt mỏi, muốn đi leo núi, đạp thanh, hít thở chút không khí trong lành. Nghe nói cậu nắm rất rõ về núi Sơn Trà, làm hướng dẫn viên cho tôi nhé.
Tôn Chấn vươn vai rất tự nhiên.
- Cậu bận việc gì à?
- Đâu có, tôi vẫn không biết Phó bí thư Tôn lại có nhã hứng leo núi, đạp thanh, sao dám không theo tháp tùng?
Lục Vi Dân vui tươi hớn hở nói.
Tin mình và Trương Kiến Xuân cùng leo núi Sơn Trà không biết bị ai ở Văn phòng Địa ủy truyền ra,