Có chút hụt hẫng, Lục Vi Dân trực tiếp đến nhà ga, vốn muốn đến chỗ chị hai chơi nhưng sau đó lại quyết định đến Nam Đàm báo danh luôn.
- Ô, lại là anh? Anh cũng đi Nam Đàm sao?
Tô Yến Thanh bất ngờ kêu lên, nhìn theo người thanh niên đang khoác balo lên xe.
- Haha, thật trùng hợp! Cô cũng muốn đi Nam Đàm à?
Lục Vi Dân cũng có chút cao hứng. Không quan tâm như thế nào, ở trên đường có thể gặp được người quen cũng khiến cho thời gian nhàm chán ở trên xe vơi bớt đi nhiều.
- Ừ, tôi cũng đến Nam Đàm. Nhìn bộ dạng của anh giống như sinh viên mới tốt nghiệp được phân phối về đây vậy.
Tô Yến Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, cảm thấy so với một sinh viên mới tốt nghiệp bình thường thì có vài phần trầm ổn hơn.
- Quả thật cũng có con mắt nhìn người đấy. Đoán đúng rồi!
Lục Vi Dân khá khách khí khi trao đổi chỗ ngồi một thím hai bên cạnh Tô Yến Thanh, rồi tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đó:
- Tôi nghe khẩu âm của cô thì không giống như người Lê Dương.
- Tôi là người Xương Châu!
Tô Yến Thanh thản nhiên nói.
- Còn tôi là người Nam Đàm, sau khi tốt nghiệp thì trở về Nam Đàm. Hôm nay vừa lúc đến huyện báo danh.
- Phân đến đây sao?
Tô Yến Thanh có chút tò mò:
- Anh tốt nghiệp đại học nào vậy?
- Đại học Lĩnh Nam!
Dường như cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Lục Vi Dân nhún vai:
- Trời đất rộng lớn, có rất nhiều nơi có thể dụng võ, đừng dùng ánh mắt này để nhìn tôi. Tôi không phạm sai lầm nào, lần này cũng không xem như là sung quân.
- Tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, trực tiếp phân phối đến một huyện nhỏ, còn tốt hơn là phải xuống nông thôn.
Tô Yến Thanh liếc mắt nhìn đối phương:
- Nhưng tôi nghe nói ở huyện Nam Đàm năm nay có yêu cầu, những sinh viên được phân phối đến đó đều phải xuống các thị trấn ở nông thôn.
Ồ! Lục Vi Dân cũng nghe thấy điều này nhưng chẳng lẽ lại nói mình không thích xuống nông thôn. Tuy nhiên, hắn biết khả năng mình xuống nông thôn cũng không cao lắm. Cao Anh Thành đã rất rõ ràng nói cho hắn biết hắn có thể ở lại huyện, chắc là ở văn phòng Huyện ủy hoặc Ban tổ chức cán bộ.
- Tôi không biết những loại tin đồn này có thật hay không, nhưng quả thật là có đề cập đến chuyện đó.
Tô Yến Thanh mỉm cười:
- Còn nói là trời đất rộng lớn, có rất nhiều nơi để dụng võ, tôi cảm thấy hình như anh rất sợ xuống nông thôn?
- Ai nói tôi sợ xuống nông thôn?
Lục Vi Dân cười hỏi:
- Vốn là một đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn, chẳng lẽ lại sợ về nhà sao?
Cùng một cô gái xinh đẹp, trí tuệ nói chuyện với nhau thì thời gian trôi qua thật mau. Thậm chí Lục Vi Dân còn có chút tiếc nuối vì hôm nay tuyến xe sao lại thông thuận, dừng xe trên đường cũng rất ít. Một răm bốn mươi cây số không ngờ chỉ mất có hai tiếng rưỡi.
Lục Vi Dân lần đầu tiên có cảm giác luyến tiếc. Khi bước xuống xe, mỉm cười chuẩn bị nói lời từ biệt, hắn mới sực nhớ mình thậm chí ngay cả tên gọi, nơi ở và nơi làm việc của đối phương cũng đều quên hỏi.
- Đúng rồi, còn chưa hỏi cô tên gì, công tác ở đâu. Tôi cảm giác cô hẳn là làm việc tại Nam Đàm?
Lục Vi Dân trong lúc nhất thời không biết mình nên hỏi như thế nào mới thích hợp, cảm thấy có chút ngại ngùng khi đứng trước mặt đối phương mà hỏi.
- Tôi còn tưởng rằng anh không muốn hỏi tên của tôi chứ. Tên tôi là Tô Yến Thanh, công tác của phòng Nông nghiệp huyện.
Tô Yến Thanh vươn tay ra. Lục Vi Dân nhanh chóng cầm lấy tay đối phương:
- Tôi có thể biết như thế nào cô lại đến Nam Đàm công tác hay không?
- Giống như anh thôi, sau khi tốt nghiệp đại học được phân phối đến đây.
Tô Yến Thanh sắc mặt thoáng trở nên lãnh đạm, trong giọng nói cũng có chút mỉm mai.
- Tốt nghiệp đại học?
Lục Vi Dân có chút nghi hoặc, chẳng lẽ lại có người giống mình xui xẻo sao? Nhưng Tô Yến Thanh là người Xương Châu, cô ấy không nên phân phối đến Nam Đàm, dường như có chút không thể tin nổi:
- Cô học đại học nào?
Tô Yến Thanh khóe miệng trào phúng ngày càng nhiều:
- Vấn đề này quan trọng sao?
- Không, không quan trọng. Tôi chỉ muốn xác nhận lại cảm giác của tôi mà thôi.
Lục Vi Dân thản nhiên đáp.
- Thật không? Đại học Trung Quốc, tốt nghiệp trước anh một năm.
Tô Yến Thanh nói xong thì liền phất tay:
- Tôi có việc cần đi trước, hẹn gặp lại.
Học trường Bắc Kinh? Tốt nghiệp năm ngoái? Lục Vi Dân