Lục Vi Dân kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng ký túc xá của mình. Hắn vừa mới đi tới tầng ba, chợt nghe một tiếng giòn vang:
- Xoảng!
Giống như là có đồ gốm sứ nào đó rơi xuống mặt đất, ngay tiếp sau đó là tiếng gầm lên giận dữ.
- Ái chà, làm sao vậy, sao lại nóng nảy như vậy? Hay là cảm thấy ở đây chán rồi, không muốn để ý tới tôi nữa? Giang Băng Lăng, cô có tin hay không thì tùy. Cô muốn chơi tôi một vố, tôi nói cho cô biết, không có cách nào đâu. Cô có tin không, ngày mai tôi rời sẽ đến cục Tài chính của các cô, sau đó sẽ tới gặp Cục trưởng La và Cục phó Đặng kia của các cô, tìm bọn họ hỏi thăm một chút về công việc và cuộc sống sắp tới của cô, thuận tiện cũng thử báo cáo với bọn họ về suy nghĩ của tôi xem sao?
- Anh! Tẻ ngắt!
Giọng nữ trước giờ vẫn trong trẻo lúc này lại trở nên vô cùng cô đơn, bất lực.
- Hải Bằng, rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Cuối cùng, anh muốn tôi phải làm như thế nào anh mới tin đây? Chẳng lẽ muốn tôi móc trái tim ra cho anh xem sao?
- Hừ, làm gì à? Cái gì tôi cũng không muốn làm, chỉ muốn yên ổn mà sống! Giang Băng Lăng, đừng tưởng là tôi không biết cô ở bên ngoài làm những chuyện gì. Tôi nói cho cô biết, Phong Châu tồi tàn này cũng chỉ nhỏ như vậy, hôm nay cô làm gì, ngày mai cả thành phố đều biết. Cả ngày Đặng Thiếu Hải gọi cô làm cái gì? Quản lý trực tiếp các cô là Trưởng phòng, Phó phòng, anh ta dựa vào cái gì, định làm chuyện gì mà lại gọi cô lên? Lão cẩu La Trường Canh muốn ăn một bữa cơm cũng phải gọi cô lên, anh ta có chủ ý gì chẳng lẽ mọi người còn không nhìn thấy hay sao?
- Trương Hải Bằng, đừng có ngậm máu phun người như vậy nữa! Bản thân anh không biết xấu hổ, nhưng tôi còn muốn giữ thể diện!
Có lẽ là bị lời nói của chồng mình làm cho tức giận, giọng nữ lập tức trở nên cao vút.
- Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, chẳng lẽ như vậy có gì sai sao? Cơ quan sắp xếp cho đồng nghiệp hội họp, tôi cùng đi ăn cơm, thế thì có gì sai? Một đám người chúng tôi đi cùng nhau, Cục trưởng La và Cục phó Đặng nào có làm gì quá đáng như lời anh nói chứ? Hải Bằng. Tôi xin anh, anh cũng đừng nghi thần nghi quỷ khắp nơi như vậy. Giang Băng Lăng tôi có thể thề với trời, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh! Anh không tôn trọng bản thân anh, nhưng mong anh hãy tôn trọng vợ mình!
- Hừ, đừng nói những lời nghe hoàn hảo như lời ca vậy, cũng đừng giả vờ trinh nữ thuần khiết trước mặt tôi!
Giọng nói của Trương Hải Bằng trở nên xót xa.
- Cô giơ đầu ngón tay mà tính cho tôi, tháng này cô thực sự về nhà đúng giờ được mấy ngày. Sau khi về nhà, bộ dạng không phải là mỏi mệt không chịu nổi, thì cũng là ngả đầu liền ngủ. Cô ở bên ngoài làm những gì? Có phải đã có trò gì vui vẻ không...
Còn chưa dứt lời, lại "Bốp" một tiếng giòn vang.
- Đê hèn! Vô liêm sỉ! Anh cút đi cho tôi!
Lại là những tiếng động hỗn loạn. Trong lòng Lục Vi Dân cảm thấy căng thẳng, nhất định là hai bên bắt đầu động tay động chân. Lục Vi Dân thật sự không muốn dính dáng vào chuyện giữa vợ chồng họ. Tuy rằng càng ngày hắn càng khinh thường Trương Hải Bằng, cũng cảm thấy Giang Băng Lăng tìm một người chung chăn gối như vậy thật không đáng. Nhưng dù sao người ta là một đôi vợ chồng chính thức, mạo muội can thiệp, làm không tốt, không chừng còn phản tác dụng, thậm chí cũng khiến mình gặp phải những phiền toái không cần thiết.
Nhưng hiện tại dường như hai bên đã bắt đầu động tay chân. Một người là đàn ông lại ra tay với phụ nữ, điều này thực sự không thể nào chịu nổi. Lục Vi Dân chỉ có thể bước nhanh thêm hai bước, cố ý dẫm chân thật mạnh. Dường như hai người ở trên tầng cũng nghe được tiếng bước chân của Lục Vi Dân, sau khi hơi dừng lại một chút lại vang lên tiếng động hỗn loạn, rồi sau đó lại yên tĩnh trở lại.
Lục Vi Dân vừa mới đi tới tầng bốn, một bóng đen từ phía trước mặt liền vọt tới. Vai hai bên chạm vào nhau. Lục Vi Dân cảm nhận được trong ánh mắt của đối phương có sự thù địch và bất mãn rất sâu. Lục Vi Dân không lên tiếng, mà đối phương cũng chỉ hừ một tiếng ở trong mũi, đầy vẻ khinh miệt, tiếp sau đó lại nghênh ngang mà đi thẳng xuống tầng dưới.
Trên tầng bốn lại chìm trong yên lặng như tờ. Lục Vi Dân thoáng nhìn qua một cái, thấy bóng một người phụ nữ đứng lặng lẽ ở trước cửa sổ, hai vai hơi co lại, khóc không thành tiếng.
Lục Vi Dân biết trong tình hình này thực sự không tiện can thiệp, nhưng hắn lại lo lắng đối phương trong lúc nhất thời quẫn trí mà đi tới cực đoan, nên chỉ đành hơi dừng lại ở cửa.
Dường như nghe thấy có tiếng động, người phụ nữ xoay người lại thoáng nhìn về phía Lục Vi Dân, hơi ngượng ngùng lại xoay người sang chỗ khác, lấy khăn tay lau nước mắt một lúc, sau đó mới quay đầu lại lần nữa.
- Tiểu Lục, là cậu à.
- Chị Giang, chị không sao chứ?
- Không sao, lại để cậu chê cười rồi.
Người phụ nữ tự đánh trống lảng mà cười khổ.
- Quen rồi, cứ năm ngày ba bận như vậy, tôi cũng không hiểu rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì.
Lục Vi Dân cũng không biết nói gì hơn.
Giang Băng Lăng khá cố gắng trong công việc ở cục Tài chính, hơn nữa cũng rất tinh thông nghiệp vụ, cho nên tuy rằng còn không phải là cán bộ tầm trung của cục, nhưng mấy lãnh đạo cục đều có ấn tượng rất tốt với cô, đại khái cũng có ý muốn bồi dưỡng, rèn luyện một chút, chuẩn bị đề bạt cô lên cán bộ tầm trung. Bởi vậy, Giang Băng Lăng cũng đặc biệt trân trọng cơ hội này.
Mà hiện tại, Trương Hải Bằng ở cục Văn hóa cũng chỉ là một kẻ ngoài lề, thực sự là càng ngày càng càng tệ, sống ngày nào hay ngày ấy, làm việc không ra gì, kết giao với một đám bạn bè hư hỏng, chìm đắm trong cờ bạc, tâm tính anh ta cũng trở nên méo mó hơn. Anh ta yêu cầu Giang Băng Lăng mỗi ngày phải đi, về đúng giờ, nếu phải tăng ca hoặc là có cơm rượu xã giao, phải xin trước, nếu không khi trở về sẽ biến thành cuộc chiến giữa hai vợ chồng.
Thấy Lục Vi Dân không nói gì, Giang Băng Lăng cũng ý thức được điểm này, cười khổ.
- Không sao rồi. Tiểu Lục, cậu cũng bận suốt một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.
- Không có việc gì đâu. Chị Giang, nếu chị thật sự không chịu nổi Hải Bằng nữa, không bằng giải tán cho rồi, không cần phải kéo dài như thế này, không làm vợ chồng cũng không cần phải trở thành kẻ thù của nhau.
Lục Vi Dân nghĩ một lát mới nói:
- Con người tôi không thích ba phải. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy hai người cứ như vậy, sớm muộn gì cũng phải chia tay. Chị không thể từ bỏ điều mà chị luôn theo đuổi, nhưng những điều mà Hải Bằng muốn, chị lại không có khả năng đáp ứng. Sống một cuộc sống luôn có sự nghi ngờ như vậy, chỉ khiến hai bên đều bị tổn thương, thậm chí, ngay cả khoảng ký