Phùng Khả Hành phải nấn ná một hồi rất lâu ở trong phòng làm việc của Lục Vi Dân mới đi ra, hẹn ngày thứ hai lại gọi điện thoại định thời gian, Lục Vi Dân không thoái thác được, chỉ có thể tạm nhận lời. Dù sao đi nữa Phùng Khả Hành cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu, cùng một ngành với mình, muốn từ chối dứt khoát cũng khó, chỉ có đến lúc đấy tìm cớ từ chối.
- Trưởng phòng Lục, Phùng Khả Hành lại đến tìm cách?
Trương Kiến Xuân sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình mới bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân.
So sánh người ta với nhau, khiến cho người ta tức chết, Phùng Khả Hành vênh mặt hất hàm với mình, nhưng trước mặt Lục Vi Dân lại vui vẻ ôn hoà. Lục Vi Dân không ngang hàng với y, thì y cũng chỉ có thể chịu, đây không chỉ đơn giản là Lục Vi Dân là Trưởng phòng mà mình là Phó phòng, trong đó còn rất nhiều điều đáng để mình suy nghĩ.
Lục Vi Dân lần này coi như đã làm rất tốt, Trương Kiến Xuân cảm thấy ngay đến ánh mắt của Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách Cao Sơ khi nhìn Lục Vi Dân cũng thấy khác. Nếu như không phải Lục Vi Dân chủ động giao việc kết hợp hai việc chuyển đổi hộ tịch sang phi nông nghiệp và xây dựng nhà ở thành phố giao cho phòng Nghiên cứu Chính sách, chỉ sợ vị trí của phòng Nghiên cứu Chính sách còn càng khó xử hơn.
Anh đường đường là phòng Nghiên cứu Chính sách của một Địa ủy, đơn vị cấp Phòng, non nửa năm ngơ ngẩn chưa tìm được phương hướng làm việc, mà người ta Lục Vi Dân kia chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng Tổng hợp, tùy ý đưa ra ý kiến cũng trở thành điểm quan trọng. Đây không phải đơn giản chỉ là may mắn hoặc vị trí không giống nhau, đó chắc chắn là trong đầu có gì đó, còn phải xem rõ tình hình, tìm rõ vấn đề còn tồn tại.
Lần này Trương Kiến Xuân quả thật tâm phục khẩu phục, mấy ý tưởng quan điểm của Lục Vi Dân đưa ra gây chấn động rất lớn ở Ủy ban nhân dân Địa khu. Đây không phải là hô hào vài tiếng hoặc mạnh miệng vài câu, mà thực sự chỉ ra làm sao hoá giải được mấy vấn đề khó khăn trước mắt của Phong Châu, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào thì đều phải dựa vào người ta tìm ra chỗ để thử nghiệm, đó chính là bản lĩnh, nếu không anh đưa ra vài ý tưởng thử xem?
Chỉ dựa vào điểm đó, Lục Vi Dân đã xứng đáng ngồi ở vị trí này.
- Chánh văn phòng Khả Hành nóng lòng, ắt phải nghe thấy động tĩnh gì rồi. Chính sách chuyển hộ tịch sang phi nông nghiệp nếu như có đột phá, vậy quả thực rất có tác dụng thúc đẩy với sự phát triển của Phong Châu, nhưng mấu chốt vẫn là ở trên tỉnh thấy thế nào. Nếu như trên tỉnh đồng ý, địa khu ủng hộ, hành động cụ thể thế nào vẫn thuộc về thành phố Phong Châu, nhưng bên Ủy ban nhân dân nhất định phải nói chuyện kỹ càng về điều kiện với thành phố Phong Châu, nhưng mà nói thế nào cũng là kết quả hai bên cùng hưởng lợi.
Lục Vi Dân cười nói:
- Chúng ta mặc kệ mấy việc đó, chỉ cần làm tốt công việc mà Phó bí thư Vương và Phó chủ tịch Địa khu Tiêu giao cho là được.
Bây giờ Trương Kiến Xuân coi như là đã nhìn rõ tình hình, đừng thấy mình hơn Lục Vi Dân gần mười tuổi, nhưng so về tầm nhìn, so về lòng dạ, mình còn kém quá xa vị Trưởng phòng trông còn rất giống học sinh đó. Chỉ dựa vào việc có thể tung tăng ở trong Địa ủy này, như cá gặp nước, không dùng chiêu trò có thể được sao? Cho nên Trương Kiến Xuân quyết định đi theo Lục Vi Dân, giúp đỡ Lục Vi Dân giải quyết tốt những việc trước mắt, chỉ có lợi chứ không có hại.
- Trưởng phòng Lục, anh giao cả loạt việc tốt đẹp cho phòng Nghiên cứu Chính sách, cũng không sợ Phó chánh văn phòng Phan khó chịu sao?
Đây là lời nói thật của Trương Kiến Xuân. Văn phòng Địa ủy này cũng không phải là không có người, tại sao bao nhiêu việc tốt sẽ làm ra được thành tích đều bị bên phòng Nghiên cứu Chính sách ôm hết. Hơn nữa nói thế nào đi chăng nữa thì người khởi xướng cũng là người của Văn phòng Địa ủy, kết quả là cả nước lẫn cái đề bị phòng Nghiên cứu Chính sách giành hết, bên Văn phòng Địa ủy may ra chỉ có thể húp ít nước canh, ai có thể vui mừng được chứ?
- Anh sao lại nghĩ Phó chánh văn phòng Phan lòng dạ hẹp hòi như thế, huống hồ có phải việc tốt hay không còn phải xem đã. Việc cần làm bên này đã nhiều lắm rồi, tôi đoán cứ coi như là phòng Nghiên cứu Chính sách dốc hết toàn lực để làm hai việc này, không hết một hai tháng chỉ sợ không thể làm ra được bản sơ thảo. Đó là còn phải khẩn trương đấy, anh không thể đợi đến khi Bí thư Hạ đi học trở về còn chưa có một thứ gì cụ thể?
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Tham nhiều không nuốt được hết, tôi đã báo cáo với Phó chánh văn phòng Phan, chúng ta hâm lại được bữa cơm đã nguội như nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đã xem như lập được công lớn rồi.
- Trưởng phòng Lục, tôi đã chỉnh sửa lại cả ý kiến này theo ý của anh, nhưng anh thấy chuyện này chắc chắn được bao nhiêu? Trong lòng tôi mảy may căn cứ cũng không có.
Trương Kiến Xuân quả thật là lần đầu tiên gặp công việc kiểu này. Trước kia hầu như đều là chuẩn bị hội nghị, nếu không thì cũng chỉ là viết tài liệu tổng kết báo cáo công tác chuyên nghiệp, còn giống như việc mà phải căn cứ vào thái độ của đối phương mà đưa ra phương pháp giải quyết và đường đi có tính nhắm vào để “vận động” đối phương, tuy rằng nói chiến lược cụ thể đều là do Lục Vi Dân đưa ra, nhưng mà do chính tay mình viết, Trương Kiến Xuân vẫn có chút áp lực.
- Anh vẫn chưa tiếp xúc cụ thể với bọn họ, đương nhiên trong lòng chưa có căn cứ gì. Tôi cũng thế, nhưng bọn họ chưa trực tiếp cắt đứt với bên chúng ta, như thế nói rõ bọn họ cũng đang băn khoăn về Thanh Khê như thế. Điều đơn giản nhất, kinh phí di dời của hai nhà máy bọn họ có hạn, nếu như chi nhiều cho chính quyền địa phương, vậy thì tiền dùng cho chính nhà máy của mình sẽ phải ít đi. Điều kiện mà chúng ta đưa ra rất hậu hĩnh, so sánh hai điều này, bọn họ cũng phải cân nhắc một chút.
Lục Vi Dân nói một mạch, nghịch cái bút trên tay. Trước kia hắn chỉ có thể coi như là một người quan sát, nhiều nhất cũng chỉ có thể mồm mép bày mưu tính kế, bây giờ lại đến cổ mình, suy cho cùng chắc chắn cỡ nào, trong lòng hắn cũng là ẩn số, phải thật sự tiếp xúc với đối phương mới được.
Hắn thông qua Giang Băng Lăng tìm hiểu được e rằng hai nhà máy Trường Phong và Bắc Phương sẽ có quyết định cụ thể về việc di dời trước cuối tháng tám. Có thể nói việc này có thành hay không cũng chỉ ở trong hai tháng này, bên Thanh Khê tuy rằng cũng đẩy mạnh cường độ công việc, nhưng điều kiện của bọn họ không có gì thay đổi, điều này khiến cho hai nhà máy có chút thất vọng. Đặc biệt là quy mô của nhà máy Bắc Phương không như nhà