Cách nói của Lục Vi Dân lập tức đã thu hút được sự chú ý của Âu Chấn Thái và Âu Chấn Quốc. Chế độ chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp là một điều cấm kỵ ở tất cả các nơi trên cả nước, ở các nơi mỗi năm đều có hạn ngạch nghiêm ngặt, nhưng Phong Châu lại định nới lỏng ở phương diện này, chắc chắn là phát pháo mở đầu trên cả nước, chắc hẳn bên trong còn có nhiều điều ẩn giấu.
Xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn như nhà máy cơ khí Bắc Phương vẫn có không ít trường hợp chồng làm việc trong nhà máy hơn nửa đời người, nhưng vợ con cả đời lại không bao giờ có cơ hội được chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp. Mỗi năm số hạn ngạch đáng thương đó lại khiến cho họ chỉ biết xếp hàng chờ đợi mà thôi. Phần lớn đều đợi đến lúc nghỉ hưu đều không được giải quyết, mà đặc biệt là vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của con cái đối với người của thế hệ trước mà nói là một chuyện đại sự cả đời liên quan đến cả gia đình.
Thậm chí có gia đình vì con cả có cơ hội chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, mà con thứ lại không có mà khiến cho người cùng một nhà xem nhau như là kẻ thù, thế hệ trước bị kẹp ở giữa càng phải chịu trận từ cả hai phía. Tình huống như thế này cũng không hiếm thấy, nhất là người được phân công quản những mảng công việc như hậu cần, vũ trang, tư pháp… như Âu Chấn Thái càng tiếp xúc nhiều với chuyện như thế. Một gia đình vốn dĩ hòa thuận cũng có lúc vì những chuyện như thế mà trở nên kết oán khó tháo gỡ.
- Cậu nói là Phong Châu sẽ có khả năng nới lỏng chỉ tiêu chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp?
Âu Chấn Thái trầm ngâm hỏi, ông ta biết tầm quan trọng của việc này.
- Hoàn toàn buông lỏng thì chắc chắn là không thể, nhưng Ủy ban nhân dân Địa khu đã được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ. Do Phong Châu là vùng nông nghiệp truyền thống, dân số thành phố ít, quy hoạch đô thị vừa mới bắt đầu, tài chính thiếu thốn, đầu tư vào xây dựng cơ sở hạ tầng không đủ, cho nên ở phương diện này sẽ có một số chính sách đặc biệt. Ví dụ như ở nội thành Phong Châu, người có chỗ ở cố định, thoát li khỏi nông nghiệp tham gia sản xuất từ ba năm trở lên, có khả năng mưu sinh chính đáng có thể xin được chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp.
Thấy Âu Chấn Thái có hứng thú, Lục Vi Dân cũng biết chuyện này có sức hấp dẫn đối phương nên mỉm cười giải thích tiếp.
- Thư ký Lục, ý của cậu là nếu như tôi mua một căn nhà ở Phong Châu, lại đầu tư xây dựng nhà máy ở đó, cũng được coi như là có khả năng mưa sinh rồi, cũng có thể chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp và trở thành người dân thành phố?
Âu Chấn Quốc lập tức phát hiện ra điều kỳ diệu trong đó, ánh hào quang long lanh hiện lên trong mắt ông ta.
- Thế nếu như tôi làm hộ khẩu chuyển sang phi nông nghiệp ở đây và trở thành người dân thành phố rồi, sau này tôi muốn chuyển về quê nhà Đài Châu thì liệu có được không?
- Trên nguyên tắc là có thể được, nhưng di chuyển hộ khẩu chủ yếu là lấy ý kiến của cơ quan công an của nơi chuyển đến làm chuẩn, chỉ cần bọn họ đưa ra giấy phép được chuyển, tôi nghĩ cơ quan công an không có lý do gì mà không làm. Chỉ có điều nơi sẽ chuyển đến nhất định có một số chính sách có liên quan ràng buộc, điều này thì phải xem tình hình cụ thể bên Đài Châu các ngài.
Lục Vi Dân gật đầu.
- Tôi thấy việc di dời dân ở các thành phố và thị trấn sau này dần dần sẽ nới lỏng một cách phù hợp. Ừm, trừ các thành phố lớn và cực lớn ra, đây sẽ là một xu thế.
Lục Vi Dân lảng tránh một cách khéo léo chủ đề liệu việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp có được nới lỏng hay không mà chỉ nhắc đến vấn đề di dời dân số thành phố và thị trấn.
- Thư ký Lục, yêu cầu mà cậu vừa nói có hơi cao, cần có nhà mang quyền sở hữu tài sản cá nhân, thế nếu như nhà máy Bắc Phương của chúng tôi chuyển đến Phong Châu, không ít công nhân viên chức của chúng tôi đều là trường hợp làm việc trong nhà máy nhưng vợ con không có hộ khẩu phi nông nghiệp, người nhà đều ở toàn tỉnh, thậm chí các vùng nông thôn trong cả nước, bọn họ đều hy vọng có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu của người nhà, chuyển đến Phong Châu trở thành người dân thành phố thì làm thế nào?
Âu Chấn Quốc lần đầu tiên suy xét kỹ vấn đề này.
Nhà máy cơ khí Bắc Phương có hơn bốn nghìn công nhân viên chức, tính thêm cả những người đã nghỉ hưu nữa là gần năm nghìn người, người nhà ở nông thôn ít nhất chiếm nửa non, nhất là vấn đề đi học và việc làm của con cái những công nhân viên chức này cũng là một vấn đề cực kỳ nan giải. Bao năm qua nhà máy cũng hao tâm tổn trí giải quyết, cũng chỉ giải quyết được một phần.
Ví dụ như áp dụng phương thức tuyển công nhân, thay thế và đổi nhau luân phiên, nhưng cũng chỉ giải quyết được vấn đề hộ khẩu cho con cái của một bộ phận công nhân viên chức, tóm lại cũng chỉ là muối bỏ biển. Nếu Phong Châu có thể nới lỏng tạo điều kiện ở phương diện này thì chắc chắn là một tin rất tốt, mặc dù trong chốc lát không thể giải quyết toàn bộ những vấn đề tồn đọng này, nhưng có thể chia ra mấy năm để dần giải quyết, đó cũng có thể giải quyết bớt gánh nặng cho nhà máy, những công nhân viên chức này cũng sẽ cảm động và nhớ ơn nhà máy cả đời.
- Vấn đề này cũng là điều tôi muốn bàn với Phó bí thư Âu. Phong Châu có được chính sách đặc biệt này không hề dễ dàng, Bí thư Hạ đã chạy đôn chạy đáo bao lần ở tỉnh, tìm lãnh đạo chủ chốt của tỉnh để báo cáo. Hơn nữa tình hình ở Phong Châu cũng hơi đặc thù, là vùng nông nghiệp truyền thống, kinh tế thành phố yếu kém, nguồn thuế, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, lại vừa thành lập địa khu mới, hơn nữa bắt nhịp với tinh thần tuần hành phía nam năm nay của đồng chí Đặng Tiểu Bình, khuyến khích các nơi dũng cảm thử nghiệm, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang chọn Phong Châu làm nơi thí điểm. Đối với xí nghiệp có tác dụng trợ giúp cho phát triển thành phố và tăng thêm nguồn thuế cho Phong Châu, tôi nghĩ Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chắc chắn sẽ ủng hộ và báo đáp bằng mọi cách, việc này hẳn là không thành vấn đề.
Câu trả lời của Lục Vi Dân khá nguyên tắc mà không kém phần linh hoạt, nhưng cũng thể hiện rất rõ ràng thái độ của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, chính là muốn dùng đủ loại chính sách ưu đãi để thu hút nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến Phong Châu, mà việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp chỉ là một trong số đó.
- Ồ? Thư ký Lục, xem ra Phong Châu các cậu còn có các chính sách