Mà Lý Chí Viễn đối với mình thì cảnh giác nhiều hơn là thiện cảm. Ấn tượng nào đó một khi được khơi dậy, thì sẽ rất khó xóa nhòa trong tâm lí của nhiều người, cho dù là Lý Chí Viễn có chỗ tán thưởng biểu hiện năng lực của mình, nhưng sự cảnh giác vốn có kia không nghi ngờ sẽ chiếm ưu thế, suy nghĩ phức tạp này quyết định xem nếu lưu lại trong Địa Ủy, chỉ sợ con đường sau này có thể sẽ ảm đạm mờ mịt.
Nếu bản thân nguyện ý nhẫn nại tạm thời ẩn dật vài năm, nhẫn nại đến khi Lý Chí Viễn rời khỏi, điều đó đương nhiên không thành vấn đề. Vì vậy đối với nhiều người mà nói đây gần như không có sự lựa chọn liền chọn đi theo Hạ Lực Hành, vấn đề là bản thân thì sao? Không đi theo Hạ Lực Hành, lại muốn trì hoãn vài năm? Lục Vi Dân đương nhiên không nguyện ý, hắn thà rằng chọn con đường khác, đó chính là rời khỏi văn phòng Địa Ủy, tiếp đó, đến huyện, thậm chí cho dù là đến thị trấn cũng được, ví dụ như đến một thị trấn nào đó của thành phố Phong Châu đảm nhiệm bí thư hoặc Chủ tịch xã, thị trấn.
Đây là con đường quả thật đáng để suy nghĩ
Đến thành phố Phong Châu, với cường thế của Trương Thiên Hào, hiện tại đang từng bước nắm trong tay cục diện của toàn bộ Phong Châu, phỏng chừng Hạ Lực Hành vừa quay lại, người được chọn đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Phong Châu sẽ được xác định, mà sự tranh giành chức vị ủy viên Địa ủy của Cát Vân Khôn và Trương Thiên Hào cũng phải xác định.
Nghĩ đến đây Lục Vi Dân không khỏi động tâm, Hạ Lực Hành sau khi trở về đám người này đều nhận thức được tình thế hỗn loạn, cho nên ra sức triển khai hoạt động như vậy. Lục Vi Dân thậm chí có thể kết luận, từ cơ quan Ủy ban nhân dân Địa khu đến các huyện bên dưới, chỉ sợ đều có không ít cán bộ vắt óc vận động tính kế. Nhưng điều này cũng có tiền đề, Hạ Lực Hành nếu muốn chỉ đạo lần điều động nhân sự lần này, lấy thân phận và bối cảnh sắp thăng tiến của Hạ Lực Hành như hiện nay, hiển nhiên không ai có thể ngăn cản, nhưng Lý Chí Viễn làm sao bây giờ? Sau đó thì sao?
Một loạt những vấn đề như vậy đều liên quan đến mọi phương diện, có thể nói ngươi tiến một bước, đều phải tự cân nhắc liên tục.
Bất quá đối với bản thân mà nói cũng không quan trọng, chỉ cần chính mình rời khỏi văn phòng địa ủy, dự tính cũng tránh khỏi tầm mắt của nhiều người rồi. Xét cho cùng, ở trung ương và đến cơ sở hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, chẳng sợ cấp bậc giữ nguyên, thậm chí còn cao hơn một chút, vậy thì thế nào? Trưởng phòng Thư kí Địa ủy, Trưởng phòng Tổng hợp, nhân vật số một của một phòng ban tại Văn phòng Địa ủy, đi đâu chẳng được tôn trọng một hai phần. Nếu mình chỉ là một Phó chủ tịch huyện hay ủy viên thường vụ của một huyện xa xôi, tới địa khu, lại có ai coi mình ra gì chứ?
Vấn đề này nên suy nghĩ kĩ càng. Lục Vi Dân có chút bực bội, hắn không thích cảm giác mơ hồ như thế này, nhất là đối với tiền đồ của bản thân tràn ngập chuyện xấu, thậm chí đến bản thân hắn cũng khó phán đoán được rốt cục có nên vứt bỏ khát vọng để thực hiện giấc mộng tạo dựng sự nghiệp, nên đặt vào hiện thực, theo Hạ Lực Hành đến tỉnh, có lẽ đây mới là con đường thích hợp nhất với hắn.
Khi Hạ Lực Hành đến trước cửa khách sạn Kiến Quốc đã là chín giờ tối, sau khi liên hệ với thư kí của Bí thư Điền thì được biết Bí thư Điền và Đào Hán đều ở đây, trong lòng y có chút hoài nghi rốt cuộc có việc gì mà Bí thư Điền lại đột nhiên cho gọi mình.
Phải nói thời gian Bí thư Điền đến Bắc Kinh họp rất gấp gáp, chỉ có một buổi sáng ngày mai, trưa mai đã phải trở về Xương Châu, hình như chiều mai Xương Châu còn có một hoạt động đối ngoại, điều này cũng có nghĩa là hai người bọn họ chỉ ở lại Bắc Kinh một đêm.
Lẽ ra là một Bí thư Tỉnh ủy, đến Bắc Kinh một chuyến nhất định sẽ có không ít hoạt động được sắp xếp, nhưng Bí thư Điền lại muốn gặp mình lúc chín giờ tối, hơn nữa còn có mặt Đào Hán, điều này khiến cho Hạ Lực Hành cảm thấy có chút không chắc chắn.
Y không phải chưa từng nghe qua đủ loại đồn đại, nhưng những lời đồn này y chưa từng đi hỏi. Cho dù là bạn bè, đồng nghiệp có mối quan hệ thân thiết trong tỉnh hỏi đến, y cũng chỉ nói lời đồn chỉ là lời đồn, y chưa bao giờ tin những thứ lời nói gió bay như vậy, nhưng sâu trong nội tâm, hướng đi của bản thân làm sao có thể không khiến cho người ta sốt ruột được chứ? Chẳng qua là đối với những việc kiểu này y chỉ có thể duy trì trạng thái bình tĩnh, anh không muốn duy trì tâm trạng này cũng không được, ở vào vị trí này rồi thì chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp từ cấp trên.
Nghe Bí thư Điền Hải Hoa nói rằng Đào Hán cũng có mặt, mới đầu cũng khiến cho Hạ Lực Hành có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại, sau đại hội Đảng, Đào Hán tuy chuyển sang làm Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy, nhưng tạm thời lại chưa thôi chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vì vậy đi cùng Điền Hải Hoa đến Bắc Kinh cũng là chuyện bình thường.
Lúc đi vào khách sạn Hạ Lực Hành vẫn gọi cho Đào Hán một cuộc điện thoại, báo là đã đến.
Nếu Đào Hán và Điền Hải Hoa ở cùng nhau, trong lòng y cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Hai vị lãnh đạo đều đến, phần nhiều là muốn bàn chuyện công việc với mình, như vậy cũng tốt, Phong Châu này cũng không thiếu chuyện cần báo cáo với lãnh đạo chủ chốt trong tỉnh, sau này mình