Tuy người ngoài không biết rõ, nhưng Lục Vi Vân lại mơ hồ nhận ra, giữa Lý Chí Viễn và Cẩu Trị Lương có một mối liên hệ đặc biệt không để ai biết. Loại quan hệ này cho dù là trong Địa ủy thì cũng chỉ có vài người có thể cảm thấy, ngoại trừ mấy vị lãnh đạo Địa ủy ra, chắc là chỉ có mình và Cao Sơ để ý thấy.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân không khỏi thầm lo lắng. Nếu Lý Chí Viễn và Cẩu Trị Lương hình thành sự ăn ý như vậy thì khi Tôn Chấn đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu cũng sẽ giống như Lý Chí Viễn hiện nay, bị kẹp trong tình thế bị Hạ Lực Hành và Tôn Chấn cùng nhau khống chế. Chẳng qua là theo Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành còn không thèm dùng cách này để đối phó với Lý Chí Viễn. Dựa vào uy tín và ảnh hưởng của nhiều năm làm việc tại Lê Dương, là một Bí thư Địa ủy, dù không được Tôn Chấn ủng hộ thì Hạ Lực Hành vẫn có khả năng lôi kéo và chia rẽ địa bàn này.
Nhưng Lý Chí Viễn không giống vậy, y là cán bộ từ nơi khác đến, tính cách cũng thương đối thâm trầm hơn nữa tham vọng nắm quyền khống chế cũng rất mạnh, nếu như có thêm một kẻ được hình thành và phát triển từng bước ở Phong Châu như Cẩu Trị Lương, như vậy có thể tưởng tượng được, Tôn Chấn sẽ gặp khó khăn khi gặp phải sự khống chế của hai người này, nhất là trong tình hình chức vụ Phó bí thư phân công quản lý kinh tế còn chưa được xác định.
Trên lý thuyết thì Cẩu Trị Lương cũng có khả năng tiếp nhận chức Phó bí thư của Vương Chu Sơn để được phân công quản lý kinh tế, An Đức Kiện cũng có khả năng tiếp nhận chức vụ này của Vương Chu Sơn với vai trò kinh tế, nhưng Lục Di Vân phân tích cả hai khả năng này đều không cao. Trong tình hình các lãnh đạo chủ chốt Đảng và chính quyền đều là người từ nơi khác đến, thời gian công tác chưa lâu, vị trí Phó bí thư quản lý công tác cán bộ Đảng và quần chúng có vai trò quan trọng này liền trở thành vấn đề cực kỳ mấu chốt. Vị trí này cần một người nắm tương đối chắc về tình hình địa phương, với tình hình hiện này thì dường như chỉ có Cẩu Trị Lương là phù hợp nhất.
An Đức Kiện là ủy viên Địa ủy rất được Hạ Lực Hành tín nhiệm và coi trọng tuy cũng là cán bộ bản địa, nhưng xét từ tình hình xếp hạng ủy viên Địa ủy thì ông ta đứng hàng gần cuối, cho dù là có Hạ Lực Hành dốc sức giúp đỡ, thì cũng không hẳn có khả năng vượt qua được Cẩu Trị Lương và Tiêu Chính Hỷ mà thăng cấp thẳng lên chức Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng được.
Vừa nghĩ đến cục diện đang hoàn toàn rạng ngời có khả năng sẽ bị xoay chuyển theo hướng ngược lại… trong lòng Lục Vi Dân theo bản năng thấy hơi nóng lòng. Vương Chu Sơn nói không sai, người không nhìn xa tất phải lo gần, chính mình nếu như thực sự không định đi theo Hạ Lực Hành, vậy thì phải suy nghĩ kỹ thật sớm, thậm chí nếu đúng như những điều Thường Xuân Lai nói… cho dù là mặt dày đến đâu cũng phải nói một câu.
Nhưng bây giờ cơ hội thích hợp ư? Lục Di Vân nghĩ lại, Bí thư Hạ vẫn chưa về thì mình sốt ruột như vậy làm gì. Nghĩ thì được, nhưng lại không thể thể hiện ra, lại càng không thể nói gì hoặc làm gì. Với đầu óc và trí tuệ của Hạ Lực Hành, sao có thể không nhìn ra thay đổi trong chuyện này… Nếu như thực sự giống Thường Xuân Lai nói, Vương Chu Sơn sẽ bị điều đi thì khẳng định là Hạ Lực Hành cũng sớm biết, thậm chí có khả năng là Tỉnh ủy cũng đã tiết lộ với Bí thư Hạ… nhưng theo Lục Vi Dân thì phần nhiều khả năng đó chỉ là ý định, còn xa mới đến thời điểm quyết định.
Tuy nhiên Lục Vi Dân vẫn có một chút nhạy cảm, những lời có phần cảm thán của Vương Chu Sơn mấy hôm trước cũng dường như báo hiệu rằng ông ta cũng cảm thấy được cục diện Phong Châu có chút thay đổi rất nhỏ, nhưng đối với mình mà nói thì bây giờ vẫn chưa có tư cách suy tính những điều này, tất cả đều phải chờ sau khi Hạ Lực Hành trở về Phong Châu mới có thể thực sự công bố.
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Bí thư Hạ vẫn chưa về, các lời đồn đại bị truyền khắp mọi nơi, cũng không biết những người đó cả ngày không có chuyện gì làm liền tung chuyện thị phi.
Trương Kiến Xuân đi vào phòng làm việc của Lục Vi Dân… đưa cho Lục Vi Dân bản mẫu “ Tình hình Phong Châu” đã được sửa và biên soạn tỉ mỉ:
- Trưởng phòng Lục, cậu xem đi, dựa theo ý của cậu, cắt giảm một ít, nội dung của số đầu tiên này cũng không nhiều… nhưng đều rất chất lượng. Chính là theo ý cậu, không tham nhiều, cầu toàn nhưng theo đuổi cô đọng, sắc bén, nhằm đúng tệ nạn, điểm đúng chỗ mấu chốt, không nể mặt, không che đậy, không luận tội, không luận điệu, chỉ nói về vấn đề.
Việc biên soạn tờ “Tình hình Phong Châu” là công việc do Lục Vi Dân tự mình nắm giữ. Lục Vi Dân vốn định tháng 6 cho ra tập san thứ nhất, nhưng do công việc bộn bề, Lục Vi Dân căn bản là không có thời gian đi xuống các địa phương phía dưới điều tra nghiên cứu, cũng không có sức sắp xếp người trong phòng đi