Lúc Lục Vi Dân đi vào phòng làm việc lớn của phòng Tổng hợp, Trương Kiến Xuân cũng vừa vào văn phòng. Mấy người đang bàn tán rất sôi nổi, nhìn thấy Lục Vi Dân đi vào, lập tức không nói nữa.
- Sao thế? Nói chuyện rôm rả như vậy, tôi vừa bước vào liền im bặt, không đến nỗi vậy chứ? Tôi kém duyên đến vậy sao?
Lục Vi Dân cười rồi liếc nhìn mấy đồng chí làm việc đã lâu năm của phòng một cái.
- Không phải chủ đề gì bí mật đấy chứ?
Đến phòng Tổng hợp đã mấy tháng, Lục Vi Dân cũng đang dần dần hòa nhập vào tập thể này. So với số nhân viên khổng lồ của phòng Thư ký thì phòng Tổng hợp nói tóm lại số người vẫn là ít hơn, nhưng điều này có quan hệ nhất định với việc địa khu Phong Châu mới thành lập chưa lâu.
Dựa theo quan điểm của Tôn Chấn, những người vào văn phòng Địa ủy phải quản lý chặt chẽ. Có thể áp dụng cách tuyển chọn rộng rãi, khảo hạch nghiêm ngặt, làm theo trình tự một người trưởng thành trong công tác thì điều một người tới, không nên điều theo nhóm.
Điều này cũng khiến cho các bộ phận của Địa ủy đều thiếu người trên diện rộng, nhưng trầm trọng nhất là văn phòng Địa ủy.
Biên chế tám người giống phòng Tổng hợp, đây còn chưa tính hai người phụ trách biên soạn tờ “Tình hình Phong Châu” vốn nên tính trong biên chế hành chính sự nghiệp, đến bây giờ thêm cả trưởng phòng là hắn cũng chỉ có năm người. Ngoài Trương Kiến Xuân ra, thì cũng chỉ còn hai nhân viên cũ Đổng Như Thuận và Hoàng An Cầm. Người duy nhất không phải là lãnh đạo trẻ tuổi là Lôi Minh, sinh viên đại học tốt nghiệp sau hắn một năm, chỉ có điều là y tốt nghiệp học viện sư phạm Xương Giang.
Lục Vi Dân cũng đoán biết người thanh niên này hẳn là có chút đặc biệt, những người vừa tốt nghiệp đã được phân đến văn phòng Địa ủy khi nhân sự đã ít lại càng ít, nếu nói không có gì đặc biệt, thì đương nhiên không ai tin được.
Nhưng hắn cũng không muốn dành tâm sức đi nghe ngóng tìm hiểu. Theo như hắn thấy, dựa vào quan hệ gì để vào đây không phải việc hắn có thể hỏi đến, hắn cũng không phải là loại cứng nhắc, bảo thủ hay là hận đời ghét tục, đối với loại người này còn có bất kỳ thành kiến gì. Chỉ cần đến văn phòng rồi làm tốt công việc của mình là tốt rồi, như vậy thì tất cả đều ổn.
- Trưởng phòng Lục, ở trước mặt ngài lấy đâu ra chủ đề gì bí mật chứ?
Lôi Minh sớm đã đứng dậy xách ghế mây qua, tên này rất có mắt nhìn, cũng rất nhanh trí.
- Còn không phải đang bàn luận việc khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật sao.
- Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật lại có vấn đề gì rồi à? Không phải vừa có một cách nói sao?
Lục Vi Dân mỉm cười khoát tay, ra hiệu rằng mình sẽ đứng.
- Nghe nói phía Ủy ban nhân dân làm việc rất nhanh, phòng biên chế bên đó cũng bắt đầu điều tra nghiên cứu và lấy ý kiến về quy cách cơ cấu khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật, dự tính rất nhanh thì phải cho ra được cái gì đó. Bây giờ có không ít người trông vào khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật đó, cảm thấy đó có lẽ là một đơn vị giàu tiềm năng, đang tìm kiếm cách để vào được đó.
Đáp lời chính là Hoàng An Cấm - một nhân viên lâu năm khác của phòng.
Ông ta nguyên quán là ở Phong Châu, nhưng trước kia là đã từng làm ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương. Vì lý do sức khỏe, ông ta lại càng thích khí hậu ở quê hơn, cho nên lúc Lê Dương, Phong Châu phân tách, đã chủ động đề xuất quay về Phong Châu. Điều này cũng đã giải quyết vấn đề danh sách thuyên chuyển ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu khi Lê Dương phân tách. Sau khi đến Phong Châu, vì ông ta là đồng chí lâu năm, tương đối quen thuộc với những việc bên Phong Châu này, tay bút cũng khá, vì vậy nên liền sang Văn phòng Địa ủy. Do tuổi tác và sức khỏe bản thân, ông ta cũng không có ý nghĩ gì, chỉ muốn tìm môi trường thoải mãi một chút, ở phòng Tổng hợp có thể được coi là một người tốt.
- Sao chẳng nhẽ chú Hoàng cũng muốn đến khu kinh tế mới thử xem sao ư?
Lục Vi Dân cười trêu. Hoàng An Cầm nhân phẩm không tồi, tính tình ôn hòa, lại không tranh quyền đoạt thế. Mặc dù có phần thiếu tính tích cực trong công việc, nhưng với tuổi tác và nguyên do sức khỏe, như thế cũng đủ làm cho Lục Vi Dân hài lòng, cho nên từ trước đền giờ vẫn rất tôn trọng Hoàng An Cầm.
- Ha ha, tôi tuổi này còn đi làm gì? Cố gắng thêm hai năm nữa, tôi còn phải xin Trưởng phòng Lục thử nói với Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan xem có thể cho tôi về phòng lịch sử hay cục bảo mật nữa kìa.
Hoàng An Cầm phe phẩy cái quạt xếp cười vui vẻ.
Tới gần quốc khánh, thời tiết không có chút biểu hiện nào là sẽ lạnh đi, ở Địa ủy ngoài văn phòng của các lãnh đạo bắt đầu lắp điều hòa ra, thì các văn phòng khác đều không có động tĩnh gì. Điều này cũng dẫn đến việc kêu ca của không ít cán bộ các bộ phận. Nhưng sau khi Trưởng ban thư ký Địa ủy An Đức Kiện nói tòa nhà văn phòng hiện tại cũng là liệu cơm gắp mắm, không nên tiêu tiền hoang phí thì mọi người ngay lập tức hiểu ẩn ý của Trưởng ban thư ký.