Khúc Nguyên Cao cũng là người làm chính trị lâu năm, cũng đã từng xử lí những việc kiểu này. Chỉ có điều chưa gặp phải sự việc nào quy mô lớn thế này, hơn nữa lại tới quá bất ngờ như thế.
- Chủ tịch thị trấn, Bí thư thị trấn và các cán bộ chẳng lẽ lại không làm gì được? Họ đều là dân địa phương, dù sao cũng có bà con họ hành thân thích, để họ ra mặt chắc sẽ có chút tác dụng chứ?
Lục Vi Dân liếc nhìn vào bên trong Ủy ban nhân dân thị trấn thấy không ít phòng làm việc vẫn có người đang cười nói, còn những cán bộ đang làm việc bên ngoài ủy ban nhân dân thị trấn lại không được bao nhiêu. Hắn có chút khó hiểu.
Khúc Nguyên Cao sa sầm mặt ra, xua tay:
- Thôi, không nói chuyện những kẻ bỏ đi chỉ biết ăn, biết lấy tiền chơi gái ở thị trấn Vĩnh Tế này nữa. Tôi thấy đám cán bộ thị trấn Vĩnh Tế phải chỉnh đốn một trận nghiêm chỉnh mới được. Đi thôi. Khẩn trương lên. Bí thư Lương và Chủ tịch Địa khu Tôn vẫn đang ở phòng hội nghị ở phía bên kia.
Tâm trạng Lương Quốc Uy xấu tới cực điểm, nhưng y lại không thể giữ thái độ bình thản, ung dung dù áp lực lớn như núi Thái Sơn đè đầu cũng không lo lắng, vì Chủ tịch Địa khu Tôn và Phó bí thư Địa ủy Cẩu không để ý đến lời khuyên can mà kiên quyết tới Ủy ban nhân dân thị trấn.
Điều này cũng làm cho y nơm nớp lo sợ. Nếu cục diện chuyển biến xấu, mấy trăm nông dân bên ngoài tràn vào Ủy ban nhân dân thị trấn, như vậy sẽ gây rắc rối lớn.
Tuy nhiên y cũng không thể bố trí quá nhiều công an, cảnh sát nhân dân ở đây. Làm như vậy dân chúng sẽ lập tức biết rằng bên trong đang có lãnh đạo lớn đến và sẽ càng làm to chuyện.
Vẫn phải giữ bộ dạng “Trong lo lắng ngoài thản nhiên”. Từ sáng cho tới giờ, hơn chục giờ đồng hồ, trong lòng vẫn băn khoăn chuyện của Chu Minh Khuê, cảm giác lo lắng trong lòng và áp lực lớn quả thật đã khiến cho tinh thần của Lương Quốc Uy có chút suy sụp.
Tôn Chấn không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại cực kì lo lắng.
Mặc dù y chưa nói chuyện trực tiếp với nông dân, nhưng thư kí Sở Tự Nhiên lại tham gia vào toàn bộ cuộc đối thoại giữa Chủ tịch huyện Song Phong Lý Đình Chương và nông dân.
Đại diện phía nông dân ngoài nhắc đến chuyện lần này, cũng đã đem toàn bộ chuyện các loại thuế, loại phí họ phải nộp và việc phân bổ và tập trung vốn trong hơn một năm qua nói rõ như lòng bàn tay. Rồi lại tính toán một năm cần bao nhiêu hạt giống, phân bón và nhân công để trồng trọt, một mẫu ruộng về cơ bản chẳng kiếm được nổi một đồng, chỉ để lại được chút lương thực lấp đầy bụng của cả nhà. Nếu như trong nhà không có ai làm thêm bên ngoài thì cả nhà đến tiền cho con đi học cũng không có.
Theo lời của Sở Tự Nhiên, Ủy ban nhân dân huyện không để tâm nhiều đến vấn đề này, bỏ qua luôn chủ đề này, cho rằng sự việc đã lệch hướng xử lí vụ việc ngày hôm nay và không tiếp tục bàn nữa. Tuy nhiên những lời tường thuật này lại khiến trong lòng Tôn Chấn có nhiều cảm xúc.
Là sự tuyệt vọng lớn cỡ nào có thể khiến cho cả hai vợ chồng vì bị dắt mất hai con lợn mà uống thuốc sâu tự tử? Cuộc sống khó khăn của người nông dân thật sự đã đến mức này rồi sao?
Tôn Chấn cảm thấy sau khi chuyện này được giải quyết nhất định phải cử một đội điều tra đến xem xét ngọn ngành, xem xem tình hình cuộc sống cơ bản của các hộ nông dân thông thường ở nông thôn các huyện thuộc địa khu Phong Châu hiện nay, hay chính là cuộc sống sinh tồn của những hộ dân sống dựa vào việc trồng cây lương thực… Nhưng làm thế nào để nâng cao chất lượng cuộc sống và tình hình sinh tồn của những gia đình nông dân này. Tôn Chấn cũng biết rằng vấn đề đã bày ra ngay trước mắt và bản thân cũng không có cách nào né tránh được.
Ấn tượng của Tôn Chấn với Lương Quốc Uy luôn là không tốt lắm, chuyện này có nguồn gốc từ ấn tượng đầu tiên để lại sau lần đầu y đến Song Phong điều tra nghiên cứu. Y cho rằng Lương Quốc Uy thuộc tuýp cán bộ lãnh đạo điển hình của thập niên 80, tư tưởng, tác phong bảo thủ. Họ làm việc theo qui tắc, không có tư duy mới và khi đối diện với sự phát triển thay đổi trong tình thế mới thì không tìm được sách lược ứng đối.
Đây là căn bệnh chung của nhiều cán bộ xuất thân từ bộ đội chuyển nghề… Họ có thể rất kiên định trong việc rèn luyện chính trị, nhưng trong việc làm thế nào để thúc đẩy kinh tế của một khu vực phát triển thì lại thiếu đi năng lực và tố chất cần thiết. Kiểu cán bộ này không hiếm, nếu không tăng cường học tập để thích ứng với tình hình mới thì dần dần họ sẽ trở thành chướng ngại vật, cản trở việc triển khai công tác của một địa phương, một khu vực.
Đương nhiên Tôn Chấn vẫn không thể chỉ như vậy mà phán đoán Lương Quốc Uy đã trở thành chướng ngại vật cản trở sự nghiệp phát triển kinh tế, xã hội của huyện Song Phong. Y cũng biết rõ Lương Quốc Uy gần đây khá thân mật với Cẩu Trị Lương, thậm chí còn chủ động tiếp cận Lý Chí Viễn… Trong chuyện này, y không mấy để ý. Y nghĩ rằng nếu Lương Quốc Uy thật sự không có cách nào giương lá cờ phát triển của huyện Song Phong, không cần đến mình, Lý Chí Viễn sẽ chủ động điều động Lương Quốc Uy. Ở điểm này, e rằng Lý Chí Viễn còn vội vàng hơn bản thân mình.
Hạ