Rõ ràng là bên kia muốn níu chặt chuyện này không buông, thậm chí còn muốn làm to chuyện lên. Tình hình hiện tại của Lương Quốc Uy không tốt, kinh tế huyện Song Phong nghèo nàn lại liên tục nảy sinh những vấn đề về sự ổn định. Sự kiện Vĩnh Tế và vụ án Chu Minh Khuê chết trên giường quả phụ Tùy sẽ nhanh chóng bị đồn đại ầm ĩ, Địa ủy rốt cuộc có thể nảy sinh ý định điều động Lương Quốc Uy hay không rất khó nói. Điều đó quyết định bởi ảnh hưởng về sau của hai sự việc này, cũng còn quyết định bởi sự thay đổi và quyết tâm của các bên trong Địa ủy đối với việc để Lương Quốc Uy đi hay ở. Nhưng phải nói ít nhất thì một thời gian sau cuộc sống của Lương Quốc Uy sẽ rất gian nan.
An Đức Kiện nói rất hay, chỉ cần một ngày Địa ủy chưa đưa văn bản xuống, Lương Quốc Uy vẫn sẽ là Bí thư Huyện ủy huyện Song Phong, y sẽ hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một của huyện Song Phong. Theo quan sát hiện nay của Lục Vi Dân, tuy Lương Quốc Uy ở huyện Song Phong có nhiều người trách, hơn nữa cũng có không ít công việc xảy ra vấn đề, nhưng nói chung Lương Quốc Uy vẫn nắm chặt được đại cục của Song Phong. Hơn nữa quan trọng nhất là tuy y để xảy ra chút vấn đề, nhưng y đại đa số chỉ có trách nhiệm lãnh đạo, chứ không chịu trách nhiệm trực tiếp. Vậy mà chỉ dựa vào điểm này mà muốn hạ bệ một Bí thư Huyện ủy, ít nhất là Lục Vi Dân cho rằng khả năng này chưa đủ lớn.
Đôi khi chọn phe phái cũng rất quan trọng. Đối với Lục Vi Dân mà nói, muốn Song Phong trở thành sân khấu thể hiện tài năng của bản thân, có được sự tán thành và ủng hộ của Bí thư Huyện ủy là điều quan trọng nhất. Hắn cần phải nhanh chóng hòa nhập và có chỗ đứng vững chắc ở Song Phong, về điểm này Lý Đình Chương không giúp được hắn nhiều.
Việc vi phạm nguyên tắc Lục Vi Dân đương nhiên sẽ không làm, nhưng làm thế nào để giải quyết linh hoạt một sự việc nào đó, Lục Vi Dân lại cảm thấy bản thân có thể phát huy tính năng động chủ quan.
- Tử Đạt, Chu Minh Khuê đã chết rồi, cố níu những vấn đề trước đây của Chu Minh Khuê không có nhiều ý nghĩa. Có một số người muốn lợi dụng điểm này để giở trò, tôi thấy xuất phát điểm này không đúng. Lúc này Song Phong đang ở thời buổi rối loạn, duy trì vững đại cục toàn huyện mới là việc cấp bách hiện nay. Trưởng phòng Bào chắc cũng phải giải thích cho anh rồi, về điểm này tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi cần anh phối hợp với tôi xử lí tốt chuyện này để Huyện ủy vừa lòng.
Lục Vi Dân cân nhắc từng câu từng chữ nói.
Ba Tử Đạt chỉ cảm thấy lưng mình ướt sũng, vô cùng khó chịu. Y không kìm được xoay người một cái, dường như muốn thoát khỏi bầu không khí có chút khiến người ta ngạt thở này.
Mặc dù y là do Bào Vĩnh Quý đề bạt lên, nhưng lại không tham gia nhiều vào cuộc đấu tranh của cấp cao. Y chỉ biết Bí thư Lương và Chủ tịch Huyện Lý rất không thích hòa hợp, nhưng trong huyện về cơ bản đều do Bí thư Lương định đoạt, còn thông gia của Chủ tịch huyện Lý lại là Chính ủy Đan. Điều bí ẩn trong đó quả rất sinh động.
- Ủy viên thường vụ Lục, cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?
Ba Tử Đạt nuốt một miếng nước bọt, nói một cách khó khăn.
- Rất đơn giản, tôi muốn nói chuyện riêng với quả phụ Tùy. Anh điều những người khác ra ngoài giúp.
Lục Vi Dân bình tĩnh nói.
- Hả? Việc này không thích hợp, hơn nữa không đúng quy tắc. Anh em đội cảnh sát Hình sự sẽ....
Ba Tử Đạt lắc đầu theo bản năng.
- Không có gì không phù hợp, lẽ nào anh còn cảm thấy tôi sẽ có thể giở trò gì?
Lục Vi Dân cười:
- Nếu không thì thế này, anh cứ nói anh muốn cùng tôi thẩm vấn riêng người phụ nữ đó, tìm hiểu một số tình hình khác. Anh đứng bên ngoài cửa, để cửa mở, tôi sẽ ở bên trong nói chuyện với quả phụ Tùy một lát.
Lục Vi Dân cảm thấy những lời này của mình chứa đầy mưu đồ phạm tội, thậm chí rất giống việc đe dọa dụ dỗ nhân chứng trong phim.
Ba Tử Đạt thở một hơi. Y không biết mình làm thế này sẽ có hậu quả gì, y cũng không biết Lục Vi Dân vì sao phải làm như vậy, thậm chí y còn không muốn biết Lục Vi Dân muốn làm gì.
Dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, Lục Vi Dân ngồi trước mặt đối phương rất tùy ý. Người phụ nữ đối diện hiển nhiên không ngờ Lục Vi Dân lại xuất hiện trước mặt cô ta vào lúc này. Điều này khiến cô ta có chút thấp thỏm không yên, nhưng cô ta cũng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Chú em, cậu muốn hỏi gì?
Quả phụ Tùy có chút lười biếng dựa vào ghế. Lục Vi Dân đổi một cái ghế khác cho cô ta. Việc này khiến cô ta rất vui.
- Không muốn hỏi gì. Bọn họ muốn hỏi, cô muốn trả lời, không phải đã xong rồi sao? Tôi chỉ muốn tán gẫu với cô thôi.
Lục Vi Dân nghĩ một lát rồi mới nói.
- Tán gẫu?
Người đàn bà mỉm cười, thực sự có vẻ “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” (ngoảnh đầu lại cười mà mê hồn người), khiến tốc độ lưu thông máu Lục Vi Dân cũng có cảm giác chợt tăng nhanh.
- Những người làm quan như các cậu cứ rảnh rỗi như thế sao? Đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đây tìm tôi nói chuyện phiếm à?
Lục Vi Dân có chút xấu hổ, hắn còn chưa suy nghĩ kĩ nên làm thế nào để nói đến chủ đề này với đối phương. Nhưng đối phương cũng đã hiểu ra nên mới suồng sã như vậy.
- Tôi nghe nói con gái cô mới mười lăm tuổi, vừa vào học lớp chín?
Lục Vi