Theo lý mà nói thì nên chờ đợi một sự sắp xếp tốt, không ngờ cậu thanh niên này lại chủ động đề xuất đi xuống quận, xã, nếu đây không phải là giận dỗi thị uy thì là có tính toán khác.
Vì vậy lúc Bí thư Lương hỏi ý kiến của ông ta, Quan Hằng có chút phán đoán không chính xác, dù sao tiếp xúc quá ít, ông cũng không hiểu lắm về tính cách, tác phong của Lục Vi Dân. Hơn nữa sau khi có biến đổi trong địa vị, tâm tính cũng sẽ thay đổi theo, lại càng không dễ đoán.
Với lời nói nửa đùa của Quan Hằng, Lục Vi Dân cũng chỉ cười không trả lời.
Trước kia An Đức Kiện phỏng chừng đã có lời với Lương Quốc Uy, nhưng hôm qua mình cũng đã báo cáo với An Đức Kiện trong điện thoại, nhận được sự thấu hiểu và ủng hộ của ông. Nhưng ông vẫn có phần lo mình trẻ tuổi như vậy xuống quận, xã đảm nhiệm chức chủ quản có phần làm không nổi. Vì vậy nhắc nhở mình phải chuẩn bị tốt tinh thần, thậm chí phải có chuẩn bị nếu bị thất bại. Điểm này Lục Vi Dân phải chuẩn bị tốt tâm lý.
Lục Vi Dân rất hiểu quy tắc mà đi đến bàn hội nghị hình bầu dục, ngồi xuống vị trí hình cung đối diện. Nơi này gần cửa, khá xa với vị trí của Quan Hằng, gần kề vị trí của Thái Vân Đào.
Nếu không phải có sự khác biệt bên trong chức trách Đảng, vị trí của Ủy viên thường vụ thường căn cứ theo thời gian vào ủy viên thường vụ mà sắp xếp. Nếu thời gian vào Ủy viên thường vụ đồng nhất thì lấy thời gian đảm nhiệm vị trí đồng cấp mà sắp xếp.
Giống như Thái Vân Đào, trẻ tuổi hơn Quan Hằng, vị trí trước mắt phải trên thực tế mà nói cũng không quan trọng bằng Chánh văn phòng Huyện ủy, nhưng ông ấy vào ủy viên thường vụ trước Quan Hằng, vì vậy vị trí cũng ở phía trước Quan Hằng.
Lúc Lục Vi Dân vừa ngồi xuống, Thái Vân Đào và Khúc Nguyên Cao cũng cùng nhau đi vào. Lục Vi Dân nghĩ hay là đứng dậy chào hỏi, như vậy có vẻ lịch sự hơn, nhưng Lục Vi Dân cảm thấy mình trẻ tuổi, vừa mới đến đã hống hách một trận ở phòng Công an, lại tiếp tục giả bộ, có lẽ sẽ để lại ấn tương không tốt trong lòng người ta. Cứ hợp tình hợp lí, lễ độ là nguyên tắc Lục Vi Dân luôn kiên trì.
- Vi Dân, cậu muốn xuống quận, xã thật sao? Những năm này, việc đó thật không dễ làm.
Khúc Nguyên Cao chưa đến chỗ mình, mang theo cặp lập tức đi tới, hạ giọng nói rất quan tâm:
- Vĩnh Tế có một trăm ba mươi nghìn người, năm huyện, thị trấn, bên trong nước rất sâu, cậu đây là đang cản đường của ông Thích, ha ha, ông Thích rất bực mình, nhưng cậu cũng đừng để ý quá.
Mặc dù biết là việc điều chỉnh Bí thư Quận ủy Vĩnh Tế là điều tất nhiên, nhưng dù sao hội nghị thường vụ Huyện ủy còn chưa xong, vẫn chỉ có thể nói riêng. Nhưng Lục Vi Dân không biết mình sao lại chắn đường đi của Thích Bản Dự chứ? Xem ra trong suy tính ông ta sớm đã chọn được người thích hợp đến Vĩnh Tế, là sợ mình tranh giành chức Bí thư Quận ủy Vĩnh Tế.
- Chủ nhiệm Khúc, việc này còn phải xem ý kiến của Bí thư Lương. Nếu ông ấy thực sự cảm thấy tôi không thích hợp đi xuống quận, xã vậy thì tôi cũng chỉ đành ở lại thôi.
Lục Vi Dân buông tay.
- Nhưng trong lòng tôi lại muốn đi xuống làm chút gì đó.
- Chỗ nào không thể làm việc chứ? Việc mấy ngày hôm trước chúng ta làm không phải là việc sao?
Khúc Nguyên Cao cười ha hả nói.
- Ở đâu cũng đều là công việc, muốn làm công tác cách mạng đừng có kén cá chọn canh chứ. Nói đi nói lại, xuống quận xã là kén canh chọn cá đấy.
Lúc đang nói, cửa phòng hội nghị lần lượt vang lên một hồi tiếng bước chân. Một người phụ nữ trung niên thân thể đẫy đà đang vừa nói chuyện với một người đàn ông trung niên gầy còm, vừa bước vào.
Đây là Phó bí thư Chiêm Thái Chi phân công quản lý kinh tế và Phó chủ tịch thường trực huyện Dương Hiển Đức. Người phụ nữ trung niên mặt đầy phú quý, có chút phong thái rất giống Quan Thế Âm Bồ Tát. Mà người đàn ông gầy còm thì sắc mặt gầy guộc, đầu tóc cũng rối bù, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều, sao mà vừa nhìn đã thấy giống ông sửa xe ven đường. Trông ông ta hoàn toàn đối lập với hình ảnh tràn đầy phong thái thanh cao lịch sự của Chiêm Thái Chi.
Hai người đi vào nhìn thấy Lục Vi Dân chỉ gật đầu rất lúng túng rồi lại tiếp tục đề tài đang thảo luận, mãi cho đến khi ai ngồi vào chỗ đấy vẫn đang tiếp tục thảo luận cái gì đó.
Trưởng ban tổ chức Mạnh Dư Giang và Phó bí thư Huyện ủy Thích Bản Dự là cùng nhau tiến vào, hai người hình như là cũng đang nói gì. Lục Vi Dân chú ý đến Mạnh Dư Giang tuy trên mặt không biểu càm gì, nhưng lộ ra nét mặt bất lực, còn Thích Bản Dự cũng chẳng khác gì, hình như có phần không kiên nhẫn. Sau khi nói với Mạnh Dư Giang vài câu, đã đi đến cửa, liền im lặng, lập tức ngồi vào vị trí.
Ngu Khánh Phong đến chậm có chút thong dong, thậm chí còn đến chậm hơn Lý Đình Chương. Quan Hằng thậm chí còn cười trêu Ngu Khánh Phong một câu, sao Phó bí thư Ngu xưa nay đến sớm mà giờ cũng bắt đầu chậm chạp rồi. Ngu Khánh Phong chỉ trả lời một câu bị đau bụng cho qua, hình như mọi người cũng quen với điệu bộ của Ngu Khánh Phong, song cũng không ai để ý.
Lúc Lương Quốc Uy với vẻ mặt