- Y còn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, sao anh không đi tới thị trấn mà tìm?
Người đàn ông được gọi là Phó bí thư Chương kia quát với vẻ mặt lạnh lùng.
- Dựa vào cái gì mà tới quận để đòi tiền?
- Phó bí thư Chương, sao những cơ quan hành chính các anh lại có kiểu như thế này? Tôi đến thị trấn, Phó chủ tịch thị trấn Hoàng nói là quận quản lý việc chi tiếp đãi, bảo tôi đến quận tìm. Giờ tôi tới quận, anh lại bảo tôi tới thị trấn giải quyết. Các anh coi chúng tôi như ăn mày, đá qua đá lại. Cứ thế, thì còn để những người buôn bán nhỏ như chúng tôi sống nổi không?
Người đàn ông béo lùn đỏ bừng mặt, rõ ràng là do bị đẩy qua đã lại mà tức giận:
- Các anh còn như thế này, tôi sẽ viết một dòng ở cửa quán của mình, rằng cán bộ Quận ủy và chó là không được vào!
- Làm phản à, Vương Nhị mặt rỗ, anh thử viết câu đó cho tôi xem!
Những lời có phần ác độc của người đàn ông béo lùn khiến Phó bí thư Chương vô cùng tức giận, vén tay áo có vẻ muốn động thủ.
- Khi Chu Minh Khuê còn sống sao không thấy anh tới làm loạn? Lúc thấy y chắc mồm anh phải câm như hến, giống như chó ngoan vẫy đuôi mừng chủ vậy. Hiện tại y chết rồi, anh lại xông tới làm loạn. Mẹ nó, còn đòi hơn mười nghìn tệ. Chả nhẽ cái quán bình dân kia nhà anh làm được toàn là sơn hào hải vị ư? Có thể ăn tới hơn mười nghìn tệ, anh coi chúng tôi đều là những thằng ngốc, muốn đùa giỡn phải không? Vài cái trò mánh khóe của anh, chả nhẽ mọi người còn không biết? Đừng vơ chúng tôi vào đó, tới Quận ủy giở trò. Nhanh chóng cút đi cho tôi!
- Mánh khóe cái gì? Chương Minh Tuyền, anh nói rõ cho tôi!
Bị đối phương bất ngờ tức giận mắng mỏ một trận, khiến cho giật mình, người đàn ông béo lùn sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, rồi lập tức phản ứng lại.
- Anh dám ngậm máu phun người, tôi sẽ đi kiện anh… Anh đây là phỉ bang! Cán bộ lãnh đạo đảng Cộng sản phỉ báng người dân. Tôi sẽ lên huyện kiện anh!
- Xin cứ tự nhiên! Tốt nhất là kiện cho tôi bị đuổi việc đi, đỡ phải mỗi ngày nhìn thấy bộ mặt khốn kiếp của anh đi qua đi lại thật ghê tởm!
Người đàn ông xắn tay áo hung hăng nhìn chằm chằm vào đối phương, dùng tay vẽ thành một hình con ba ba, nói:
- Vương Nhị mặt rỗ, nếu anh không dám đi kiện tôi, không kiện cho tôi đến bị đuổi việc thì anh chính là thứ này đây! Đương nhiên, anh vốn là nó mà!
Những người đứng ở giữa sân chỉ đều đứng ở xa nhìn hai người tranh cãi, thậm chí ngay cả những người đứng xung quanh cũng chỉ cười nhìn hai người đấu võ mồm. Nhất là sau khi người đàn ông họ Chương kia nói tới mấy chữ “bán biên lai”… vài người nhìn về phía người đàn ông béo lùn đều lộ vẻ như cười như không, ánh mắt cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Chiếc Cherokee còn chưa dừng hẳn, khuôn mặt của Mạnh Dư Giang đã trầm như nước. Lục Vi Dân cũng cảm thấy có chút lúng túng.
Tuy đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt người đàn ông tên là Chương Minh Tuyền kia, nhưng hắn sớm đã nghe người nhắc tới. Ngày hôm qua, Phó ban Tổ chức Huyện ủy Điêu Nhất Bình còn giới thiệu y với hắn.
Chương Minh Tuyền là Phó bí thư Quận ủy Oa Cố, được phân công quản lý kinh tế. Tính cách y vốn dĩ có chút nóng nảy, thẳng thắn… nên còn được gọi là Chương đại pháo. Lúc Chu Minh Khuê còn đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, y và Chu Minh Khuê rất không hợp nhau. Chu Minh Khuê càng xử lý lạnh nhạt với y, phân công cho y toàn những công tác kinh tế nhỏ nhặt, về cơ bản không đáng quan tâm.
Bản thân y cũng rất xung khắc với Chu Minh Khuê, vài lần muốn tới ban Tổ chức xin điều chỉnh công việc của mình, tỏ rõ ý không muốn tiếp tục làm việc ở Quận ủy Oa Cố nữa.
Thấy tiếng xe Cherokee đi tới, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc xe. Rất nhanh mọi người liền phát hiện ra đây là xe của ban Tổ chức Huyện ủy. Xe của ban Tổ chức Huyện ủy tới vào lúc này, đương nhiên cũng chứng tỏ điều gì.
Quả nhiên, Chương Minh Tuyền vừa nhìn thấy xe Cherokee xuất hiện, liền không để ý đến việc giằng co với người đàn ông béo lùn, chạy vội tới…Trưởng phòng Lưu ngồi cạnh tài xế vừa mới xuống xe, Chương Minh Tuyền đã chạy tới ghế phía sau mở cửa xe. Y thấy vẻ mặt u ám của Mạnh Dư Giang, trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn lộ vẻ tươi cười nói:
- Trưởng ban Mạnh, ngài đã tới!
- Chương Minh Tuyền, anh cũng xuất sắc thực đấy. Ở trong trụ sở của Quận ủy còn chửi nhau với người khác? Anh nhìn bộ dạng của mình xem còn có chút dáng vẻ của lãnh đạo Quận ủy hay không? Anh xem bộ dáng này của anh có khác gì kẻ đầu đường xó chợ cãi cọ hay không?
Mạnh Dư Giang vừa mới xuống xe, đã nói rất gay gắt.
- Có phải anh cảm thấy mình rất uy phong, rất thể hiện được uy tín của mình?
Bị Mạnh Dư Giang cảnh cáo một tràng, người đàn ông có dáng người vốn dĩ không phải cao lớn lập tức lại lùn đi một nửa. Đầu y cũng cúi thấp xuống, có chút không phục mà thì thầm gì đó, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có