- Vậy buổi trưa tôi sẽ ăn cơm trong căn tin của thị trấn là được. Nhưng tối thì có thể tìm chỗ nào được?
Lục Vi Dân có chút sầu muộn.
Hồ Hoán Sơn muốn nói nhưng lại thôi, liếc nhìn sang Chương Minh Tuyền. Chương Minh Tuyền cũng có chút do dự, dường như đang tính toán xem nên nói thế nào.
- Sao vậy, anh Chương, anh Hồ, sao vẻ mặt của hai người lại kì lạ thế? Có gì khó nói hay sao?
Thấy vẻ mặt họ có vẻ gì đó kì lạ, Lục Vi Dân ra vẻ không hài lòng nói.
- Ha ha, Bí thư Lục, phải nói là mời anh đến nhà chúng tôi hoặc nhà ông Hồ ăn thì chắc chắn anh cảm thấy có chút phiền hà mà từ chối…phải nói là Oa Cố chúng ta tuy rằng xa xôi khốn khó nhưng nếu anh muốn tìm nơi ăn bữa cơm thì vẫn rất dễ tìm được. Trong thị trấn cũng có rất nhiều quán cơm nhỏ hương vị không tồi, ví dụ như quán của quả phụ Tùy và của Vương Nhị mặt rỗ. Một cái ở đầu phố đông, một cái ở đầu phố phía nam, đều được… chỉ có điều…
Chương Minh Tuyền gãi đầu, không nói thêm câu gì nữa.
- Quả phụ Tùy?
Lục Vi Dân ngơ ngẩn một chút.
- Quả phụ Tùy cũng mở quán cơm sao?
- Ừ, mẹ quả phụ Tùy khi còn trẻ được gọi là đậu hũ Tây Thi. Nước đậu nhà cô làm rất tươi ngon, đậu hũ cũng tươi, mềm, mùi thơm ngát, ở chỗ chúng ta xem như là tuyệt rồi. Đậu phụ khô, óc đậu, nước đậu gia truyền, đều rất nổi tiếng.
Hồ Hoán Sơn nói.
- Gía cũng không đắt, rất hợp lý, chỉ có điều cửa hàng hơi nhỏ một chút thôi.
Lục Di Dân chần chừ một chút. Lúc này tới chỗ quả phụ Tùy ăn cơm chắc chắn có phần không thích hợp. Mặc dù không ai biết vai trò của mình trong vụ án Chu Minh Khuê, nhưng chuyện của quả phụ Tùy cũng bị đồn ồn ào huyên náo. Quán cơm kia dù hương vị có ngon, giá có rẻ thế nào mình cũng phải tránh đi.
- Chỗ quả phụ Tùy thì thôi. Anh nói Vương Nhị mặt rỗ, có phải là người cãi nhau ầm ĩ với anh trong trụ sở hôm nay không vậy?
Lục Vi Dân cảm thấy Chương Minh Tuyền có thể đề xuất đến chỗ Vương Nhị ăn cơm, cũng thấy có phần kì lạ. Không phải ông Chu đang thiếu nợ ở đó không ít sao? Còn nói là bán hóa đơn gì đó không minh bạch, xem ra cũng là có chuyện gì trong đó.
- Ừ, đúng chỗ ông ta. Người đó chính là nợ mắng, ba ngày anh không mắng ông ta, trong lòng ông ta liền thấy rất khó chịu. Khỏi phải để ý đến ông ta, nợ tiền là nợ tiền, đi ăn là đi ăn, không sao cả. Mà thịt muối và đồ xào ở đó hương vị cũng không tồi. Đừng thấy tôi và y cãi nhau lớn, mỗi năm cũng phải mấy lần như thế, thành quen rồi là bình thường.
Chương Minh Tuyền nói không hề để ý.
Lục Vi Dân không dám tin vào lỗ tai mình. Chương Minh Tuyền chửi độc như vậy, là một người đàn ông e rằng khó mà chịu được. Mà y còn nói được nhẹ nhàng như vậy, thực sự là coi như không có chuyện gì xảy ra, đây thực khó mà tưởng tượng được.
Thấy vẻ không dám tin của Lục Vi Dân, Chương Minh Tuyền cũng biết việc này quả thực có phần khó mà giải thích được. Y nghĩ một lúc mới nói:
- Tên Vương Nhị mặt rỗ kia trong mắt chỉ biết một thứ, ngoài nó ra y không cần biết gì khác. Chỉ cần có tiền thì bắt gã phải gọi bằng cha gã cũng đồng ý.
Thấy ngón cái và ngón trỏ của Chương Minh Tuyền xoa vào nhau, làm động tác đếm tiền, Hồ Hoán Sơn cũng phải bật cười nói:
- Đúng, tên đó chỉ biết cái này. Phó bí thư Chương điểm trúng chỗ quan trọng, muốn để cho Bí thư Chu chui vào bẫy và để y ngủ cùng Bạch nương tử?
Lời nói của Hồ Hoán Sơn mới khiến cho Lục Vi Dân kinh ngạc:
- Anh nói là Vương Nhị mặt rỗ và Bạch nương tử là hai vợ chồng?
- Ừ.
Chương Minh Tuyền cũng có chút xấu hổ, lại gãi đầu nói.
- Hài, Bí thư Lục, anh ở Oa Cố chúng tôi một thời gian thì sẽ biết. Nếp sống bên này của chúng tôi là như vậy, có lẽ là mọi người ở đây đều bị dồn trong khe núi này, trời cao và hoàng đế ở xa, đóng kín cũng đã quen. Từ trước khi giải phóng đã như vậy, ngay trong thời kỳ cách mạng văn hóa cũng không khá hơn bao nhiêu, quan hệ nam nữ vốn có vấn đề này kia.
Lục Vi Dân cũng không nhịn được gãi đầu. Đúng là chuyện này, không ngờ Oa Cố lại có nếp sống kiểu này, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.
- Ngoài ra thì không có quán cơm nào khác phù hợp hả?
Lục Vi Dân không kìm được liền hỏi.
- Quán cơm thì có, một thị trấn lớn như Oa Cố sao không có nổi vài cái? Nhưng hoặc là điều kiện vệ sinh không được tốt lắm, hoặc là hơi xa. Thường thì khách đến quận đều ăn ở mấy cửa hàng này. Quán của ông Lưu cũng khá, nhưng xa quá, đến tận cuối phố bắc. Quán của Vương Nhị mặt rỗ có điều kiện tốt nhất, thường thì quận tiếp đãi khách đều ở đó. Hay là cứ đến đó đi, sao đâu. Ông Chu cũng đi rồi, chúng tôi cũng thử đổi món, mọi người cùng đi.
Chương Minh Tuyền nghĩ một lát mới nói.
- Chỗ quả phụ Tùy cũng không có ai nói gì?
Vốn là