An Đức Kiện chỉ vào chiếc ghế trong sân.
- Ngồi đi, tự rót trà, chờ tôi sửa chỗ này xong. Tối hãy ở lại ăn với tôi một bữa, vừa nãy cha vợ tôi có câu được mấy con cá chép sông Nam Hà, bảo vợ tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến mang về, tối nay chúng ta sẽ ăn cá nướng.
Lục Vi Dân mừng thầm trong lòng. Đây vẫn là lần đầu tiên ăn cơm nhà An Đức Kiện, tuy là sau khi đến văn phòng Địa ủy làm việc, thời gian tiếp xúc với An Đức Kiện cũng nhiều, quan hệ cũng ngày càng thân thiết, nhưng đến nhà đối phương ăn cơm thì có ý nghĩa bước vào một tầng bậc khác.
- Trưởng ban An, vậy sao dám quấy rầy?
Lục Vi Dân cười, đến góc sân lấy cái xẻng ra quét gọn những chiếc lá cây vừa tỉa vào, vừa rót thêm trà vào chén cho An Đức Kiện, lại pha cho mình một chén hoàng nha.
- Chớ giả vờ trước mặt tôi, nhà cậu lại không phải ở đây, còn chẳng phải về Oa Cố ăn cơm sao? À đúng rồi, tôi nghe nói ở Oa Cố vấn đề trị an rất không tốt, nhất là ban đêm hay bị cướp, trộm xe, cậu có biết không?
An Đức Kiện đã sửa xong, đặt cây kéo xuống, rồi kéo ghế ra ngồi.
- Tôi cũng đã nghe cán bộ ở quận và xã, thị trấn giới thiệu, Trưởng ban Dư Giang cũng đặc biệt nhắc nhở tôi vấn đề này. Đây là vấn đề lớn và cấp bách mà sau khi tôi đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy sẽ phải giải quyết.
Sắc mặt Lục Vi Dân trở nên trầm tĩnh.
An Đức Kiện cũng được coi là một cán bộ nửa từ Song Phong lên, không lạ gì tình hình Song Phong. Ông ta từng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy, nhưng thời gian cũng không phải quá dài. Mà sau khi ông ta rời khỏi vị trí Phó bí thư Huyện ủy quản lí kinh tế thì Lương Quốc Uy cũng trở về từ quân đội. Chỉ có điều Lương Quốc Uy đảm nhiệm chức Phó bí thư quản lý công tác Đảng và quần chúng, hai người một trước một sau, cũng chưa từng làm việc chung.
Tuy nhiên Mạnh Dư Giang và An Đức Kiện lại từng làm việc chung. Khi An Đức Kiện đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện Song Phong, Mạnh Dư Giang còn ở thị trấn Song Nguyên mà bây giờ là thị trấn Thành Quan đảm nhiệm chức Phó bí thư Đảng ủy. Khi An Đức Kiện làm Phó bí thư Huyện ủy, Mạnh Dư Giang cũng đã là Phó ban Tổ chức. Sau đó Mạnh Dư Giang làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Phó chủ tịch huyện, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng ban Tổ chức, thì An Đức Kiện cũng đã rời khỏi Song Phong đến Nam Đàm nhậm chức.
Ở huyện cũng không thiếu các lãnh đạo khác từng làm việc cùng An Đức Kiện, như Phó bí thư Chiêm Thái Chi, Phó chủ tịch huyện Cao Chí Kiệt, Trưởng ban Tuyên giáo tiền nhiệm. Chỉ có điều là rốt cục quan hệ của bọn họ và An Đức Kiện như thế nào thì không phải là điều Lục Vi Dân có thể biết rõ.
Lục Vi Dân không biết trong này có gì đó sâu xa hay không, Hạ Lực Hành và An Đức Kiện mới có thể để mình xuống Song Phong nhậm chức.
- Ừ, tuy bây giờ cả nước, toàn tỉnh trên dưới đều nói lấy phát triển kinh tế làm trung tâm. Điều này không sai, nhưng cụ thể cho từng nơi thì cần phải phân tích cụ thể cho từng vấn đề cụ thể. Phải học đánh dương cầm, phân rõ nặng nhẹ, gấp hay không, còn càng phải có cái nhìn đại cục.
An Đức Kiện dựa vào ghế mây, hưởng thụ sự thanh nhàn sau ngày bận rộn, rồi híp mắt thản nhiên nói.
- Dư Giang là một đồng chí tốt, rất có trách nhiệm chính trị và ý thức đại cục, tính nguyên tắc và tính linh hoạt đều nắm rất chắc. Cậu mới đến, chưa quen tình hình, chuyện gì chưa biết có thể đến thỉnh giáo ông ta.
- Tôi hiểu rồi.
Lục Vi Dân gật đầu.
- Trưởng ban Dư Giang có rất nhiểu điểm đáng để tôi học tập.
- Cậu biết là tốt rồi, nhưng cũng không cần quá câu nệ sợ bóng sợ gió, làm việc yêu cầu có tư duy và phải có kế hoạch, điều này tôi không lo cho cậu. Đầu óc cậu có nhiều ý tưởng, đến quận, xã đương nhiên là có thể thể hiện bản thân, nhưng cũng sẽ gặp không ít khó khăn cụ thể.
- Phải dựa vào bộ máy, bao gồm cả các thành viên bộ máy cấp xã, thị trấn, nhất là các lãnh đạo chủ chốt. Cần vận dụng linh hoạt quyền trong tay Bí thư Quận ủy để sắp xếp, hoạch định công việc.
- Quận ủy chỉ là một cơ quan chỉ đạo. Làm thế nào để đoàn kết đám người kia lại, khơi dậy tính tích cực của bọn họ, cái này cần phải coi trọng cách làm việc, ví dụ như…
- Làm cho bọn họ chủ động hoạt động với cậu là tâm điểm, dựa theo ý cậu để triển khai công việc, phải cho họ thấy việc giành được sự coi trọng và tín nhiệm của cậu là việc thứ nhất cần giải quyết… có mục tiêu… phối hợp tốt mối quan hệ các cơ quan chức năng của huyện, điều này cậu cần nghiền ngẫm kỹ càng.
- Nói trắng ra đây là khả năng điều khiển cục diện, là nghệ thuật lãnh đạo. Tôi hi vọng cậu có thể rèn luyện ở vị trí này hai, ba năm, hiểu rõ làm thế nào trong năm nay, cũng không uổng công cậu xuống đây một phen.
Lục Vi Dân cố gắng lĩnh hội từng câu An Đức Kiện nói. Đây đều là kinh nghiệm nhiều năm tham gia chính trị của ông ta,