- Em nghĩ anh Khanh và anh Đạt cũng như vậy, một người cả đời kiếm tiền cũng được, làm quan cũng tốt, em cảm thấy cái này chỉ có thể coi là một phương thức làm nền tảng. Tiền kiếm được nhiều hơn, chức quan làm càng lớn hơn, mục đích ở đâu, chỗ nào? Dù sao cũng là làm một chút việc mình muốn, việc tự mình cảm thấy là việc có ý nghĩa, có giá trị, thì mới thấy cả đời không tiếc. Các anh nói có phải không?
- Ha ha, tiểu tử này, đứng lên giáo huấn cả anh Đạt và anh Khanh, dựa vào lời nói này của cậu… anh Đạt cũng phải góp sức giúp cậu một phen.
Lôi Đạt bật cười.
- Chẳng qua là việc này muốn gấp cũng không được, công việc bên này của chính Oa Cố các cậu phải làm trước. Tôi thấy cậu nói Oa Cố có không ít người làm nghề buôn dược liệu ở bên ngoài, đây là tài nguyên rất đáng đào sâu. Đầu tư xây dựng khu chợ chuyên về dược liệu là chuyện nhỏ, mấu chốt là cậu cần làm cho nó sống được, sau đó là từ từ khiến nó trở nên sôi động… muốn làm được điểm này, người kinh doanh buôn bán rất lấy làm quan trọng.
- Phương diện này thì em đã bắt đầu làm, nhưng có thể thời gian hơi ngắn vẫn chưa thấy được thành công và hiệu quả. Những người này cả năm đều ở bên ngoài, bình thường không về, đại đa số phải đợi đến tết mới quay về… Em định vào dịp năm mới sẽ thăm hỏi những người này một chút, nếu có họ ủng hộ, vậy việc xây dựng khu chợ xem như cầm chắc một phần rất lớn trong tay.
Lục Vi Dân gật đầu rất bình tĩnh.
- Điểm này em cho là mấu chốt.
- Vi Dân, cậu dựa theo ý mình mà làm, tôi và Lôi Đạt đều toàn lực ủng hộ, có bất cứ chuyện gì khó khăn cứ đề xuất.
Hà Khanh cũng không nói nhiều.
- Chẳng qua nhìn tình hình Quận ủy Oa Cố không ổn, một trăm ngàn có thể giải quyết vấn đề gì? Một Quận ủy to như vậy…chẳng lẽ chỉ dựa vào một trăm ngàn mà có thể sinh sống?
- Ha ha… anh Khanh, Quận ủy là cơ quan đại diện của Huyện ủy, cũng không có thu nhập tài chính mang tính thực chất. Tiền lương của chúng em đều là huyện phụ trách… Chỉ là năm này một số chi phí tiêu dùng chung cần xoay vòng một chút, em mới tới. Trước đây để lại không ít nợ nần, khó khăn cũng là tạm thời thôi, yên tâm đi, em có thể ứng phó được.
Lục Vi Dân không muốn phải giải thích gì thêm về vấn đề này.
Hà Khanh và Lôi Đạt sau cùng cũng đi rồi.
Lôi Đạt giao công việc quản lý hàng ngày của nhà máy xi măng Phong Châu cho Chân Kính Tài một cách rất thoải mái. Lấy lời của y mà nói, những việc kiểu quản lý này y chưa chắc có thể làm tốt được như Chân Kính Tài. Quyết sách mang tính chiến lược, phối hợp quan hệ, khai thông cửa ngõ cùng với đầu tư điều chỉnh vốn có lẽ mới là điểm mạnh của y, cho nên y không cần thiết phải khoe chỗ yếu của mình.
Thời gian Hà Khanh ở trong nước càng lúc càng ngắn. Lần này y trước tiên phải đi Hồng Kông, sau đó mới về Xương Châu, hai người đã hẹn sau khi Hà Khanh về Xương Châu, phải ngồi lại cùng nhau, tán gẫu. Thấy dáng vẻ này thì thời gian một năm Hà Khanh ở Nga và Ukraine rất có thu hoạch.
Với Hà Khanh, Lục Vi Dân vẫn có chút tò mò hoặc nói nghi ngờ. Hắn cảm thấy Hà Khanh không đơn thuần giống như thương nhân mậu dịch quốc tế đơn giản vậy đâu, nhưng anh muốn nói cụ thể ở chỗ nào khiến người ta sinh nghi, Lục Vi Dân cũng nói không nên lời.
Theo cách nói của chính Hà Khanh, y bị tòa soạn báo khai trừ, sau đó tự động rời khỏi Đảng, cuối cùng ở lại Liên Xô, làm việc buôn bán, nhất là máy móc hạng nặng của Liên Xô, có kim loại màu cùng với vật liệu thép đặc thù, mà từ trong nước thì đem đi các loại sản phẩm công nghiệp nhẹ.
Hiện tại Liên Xô đã chính thức giải thể, công việc chủ yếu của Hà Khanh đặt ở Ukraine và Nga cùng với khu vực Trung Á, nhất là Ukraine.
Tuy Hà Khanh nói rất đơn giản, nhưng Lục Vi Dân vẫn nghe ra được một số đầu mối. Nhất là Hà Khanh cảm thấy rất hứng thú đối với một số đề xuất của mình, tỷ như trước mắt cục diện của nước Nga hỗn loạn, nên làm thế nào để mở rộng mạng lưới quan hệ, từ đó thu hoạch sẽ càng lớn hơn nữa. Đối phương chẳng những cảm thấy hứng thú, hơn nữa cũng đã bắt đầu triển khai hành động. Điều này đã vượt ngoài sức của một thương nhân mậu dịch bình thường thực hiện.
Chẳng qua hiện giờ Lục Vi Dân cũng chỉ tò mò mà thôi. Hắn cũng không có nhiều sức lực đâu mà nghĩ cái khác, việc bó buộc bản thân hắn còn rất nhiều, việc nào cũng cần hắn bỏ công sức nổ lực thúc đẩy. Ví dụ như di dời khu chợ nông sản của thị trấn Oa Cố.
Đang lúc Lục Vi Dân đi từ văn phòng Mạnh Dư Giang đi ra, hắn không biết Tề Nguyên Tuấn cũng đang đi vào phòng làm việc của Thích Bản Dự.
Mạnh Dư Giang nhắc nhở hắn trong lúc làm việc cần phải trưng cầu ý kiến của bộ máy, trao đổi nhiều, phối hợp nhiều, gặp việc quan trọng và công việc cần kiên nhẫn, cần suy xét vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau.
Khi xuống lầu Lục Vi Dân có chút chần chừ, không biết mình có nên tới chỗ Lương Quốc