Lúc qua đêm trong Quận ủy Oa Cố, Lục Vi Dân cũng ghét thời tiết này. Một mình ở trong Quận ủy chăn đơn gối chiếc, vừa đến bảy tám giờ tối ề xung quanh không một bóng người, trên đường thị trấn Oa Cố cũng mờ tối lạnh lẽo. So với những thành phố như Xương Châu, thậm chí Phong Châu, đơn giản chỉ như là một vùng ngoại ô hoang vu.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên làm cho Lục Vi Dân chuyển sự chú ý từ ti vi mà quay lại.
Mở cửa vừa thấy Thái Vân Đào làm Lục Vi Dân rất vui.
Thái Vân Đào đã chính thức được bổ nhiệm làm Trưởng ban tuyên giáo Huyện ủy, nhưng chức Chủ tịch Công Đoàn vẫn chưa bỏ.
- Tôi biết ngay là cậu sẽ không ra ngoài. Trong huyện lị này của chúng ta thực có chút lạnh, hễ đến tám giờ tối gần như nhà nhà đều co trong nhà xem tivi, cũng không có chỗ gì vui chơi. Có ba phòng khiêu vũ cũng là nơi thanh niên chưa kết hôn đi, nếu không thì là sân patin, nhưng cánh già chúng ta thì có thể tới đó chạy nhảy sao?
Vừa đi vào trong phòng, ngồi xuống Thái Vân Đào liền mở máy.
- Đây chính là việc mà Trưởng ban tuyên giáo nên suy nghĩ, dân số huyện lị chúng ta không phải là ít, cũng là hơn mười ngìn người. Ban ngày đi làm, buổi tối tôi thấy mọi người hoặc là ở nhà xem ti vi, hoặc là đánh bài, dường như không tìm ra cách giải trí nào khác. Tôi thấy ở Phong Châu karaoke đã bắt đầu thịnh hành, chúng ta ở đây dường như là vẫn án binh bất động. Chẳng rõ rốt cuộc chúng ta ở đây quá khép kín, hay là không có ai chịu đi làm ngành này sợ lỗ vốn?
Nhân viên phục vụ rất biết ý, liền lập tức đem trà đến.
- Sao tôi lại không nghĩ chứ? Bên đường Thuận Phong có chỗ đất trống, tôi thấy cũng không tồi, đề nghị với huyện xem có phải có thể xây dựng một cái thư viện không. Như vậy vừa có thể khuyến khích mọi người chịu khó đọc sách, học hành, lại có thể có tác dụng dần nâng cao tố chất của nhân dân. Nhưng đến cả cơ hội đến hội nghị thường vụ cũng không có, tôi liền nói nhỏ chuyện này với Chủ tịch huyện Lý. Ông ta liền nói thẳng với tôi là đừng có mà mơ nữa, tài chính huyện năm nay đến cả thưởng tết của cán bộ chắc còn phải gác lại, tiền lương của giáo viên hiện này đã hoãn hai tháng rồi. Ông Dịch phòng Giáo dục suốt ngày chạy tới lui sau Chủ tịch huyện Lý và Dương Hiền Đức, tôi nhìn thấy còn thấy sốt ruột thay cho bọn họ. Lương của giáo viên không có, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì phải nói trách nhiệm của chính trị, chẳng ai gánh nổi.
Thái Vân Đào dựa lưng vào ghế, thở dài một cái nói.
- Tôi còn có thể nói gì chứ, lòng tràn đầy nhiệt huyết trở nên nguội lạnh, âm thầm quay về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Lục Vi Dân xì một tiếng cười ra tiếng, tên Thái Vân Đào này thật là có chút vẻ văn hóa văn nghệ, phía trước coi như đứng đắng, đằng sau hương vị liền lòi ra.
- Huyện khó khăn như vậy? Tôi còn cho rằng tôi đến Oa Cố coi như là tiếp nhận một đống nợ cơ, Chu Minh Khuê chọc cho tôi không ít lỗ thủng xung quanh, tôi còn chẳng phải thu dọn xung quanh, chùi đít giúp gã sao? Còn suy nghĩ xem lúc nào có lời với Chủ tịch huyện Lý, ông nói vậy, xem ra không còn cửa nào rồi.
- Vi Dân, cậu bớt đi, cậu không khóc thì ông ta đã khóc trước rồi. Thời gian này hằng năm đều là thời gian khó khăn của huyện, ăn tết gần như là qua cửa ải, tất cả các chủ nợ thời gian này đều xuất hiện. Túi chính quyền eo hẹp, chỉ có thể đóng giả hình dáng phụ nữ thẹn thùng xin bên này thông cảm, bên nọ thư thả. Không trả tiền, dù sao cũng phải cho người khác một lời dễ nghe, vẽ một cái bánh để người khác thèm muốn một chút, không phải vậy sao? Bánh mì sẽ có, tiền chúng tôi cũng sẽ trả, năm sau, năm sau chúng tôi nhất định trả. Thế rồi chào đuổi khách, vòng đi vòng lại, cũng không biết được tình trạng này ngày nào mới thay đổi nữa?
Thái Vân Đào nói ra tiếng lòng của vô số cán bộ. Nơi nào cũng chẳng khác là bao, ít nhất bên trong địa khu Phong Châu, xem chừng ngoại trừ Cố Khánh ra, những huyện, thành phố khác, bao gồm cả Phong Châu cũng chẳng khác gì. Tới gần hết năm đều phải nghĩ cách đi xé chỗ này vá chỗ kia, mượn tiền nhà này trả nhà kia, chuyện này đã thành thông lệ rồi.
- Ông đừng nói theo kiểu mọi người say một mình tôi tỉnh như vậy. Đây cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai, huyện nông nghiệp nghèo nàn như chúng ta, tình hình tài chính vốn là thu không đủ chi, còn có thể hi vọng có lúc dư dả sao?
Lắc đầu, Lục Vi Dân nói trầm ngâm.
- Phải thay đổi tình hình này, không thể không phát triển công nghiệp, không thể không đi con đường đô thị hóa. Chỉ sợ trong huyện cũng phải nghĩ cách và có hành động trên mặt này mới được.
Thái Vân Đào liếc nhìn Lục Vi Dân, hình như đang cân nhắc điều gì đó.
- Vi Dân, cậu đang nói huyện quá bảo thủ, không có động thái gì?
Lục Vi Dân sững sờ, trong lời nói của Thái Vân Đào nghe ra có ẩn ý:
- Ông Thái, có gì cứ nói thẳng, đừng quanh co.
Tiếp xúc lâu như vậy, trong huyện, với Lục Vi Dân, Thái Vân Đào được xem như người nói chuyện hợp nhau nhất. Lục Vi Dân đánh giá cao sự thẳng thắn của Thái Vân Đào, Thái Vân Đào tán thành đại lượng của Lục Vi Dân. Sau khi hai người trải qua vài việc, cùng nhau từ lúc đầu đang dò xét, dần dần trở nên