Thực ra làm đài này cũng không mấy phức tạp, quan trọng nhất vẫn là trình tự và quy định xét duyệt. Qua được cửa ải giành tần số này, vậy thì cái gì cũng không thành vấn đề, mượn thêm đường dây của bộ ngành bưu điện thì có thể xây dựng được cái khung công trình.
Người không trong nghề thoạt nhìn thì thấy có vẻ thần bí, nhưng người trong ngành thực sự biết rõ nội tình thì lại biết thực ra rất đơn giản:
- Cậu chắc không?
Lục Vi Dân ngẩng đầu lên hỏi rất thản nhiên.
- Không, bây giờ nghe nói đã bắt đầu tiến hành xin rồi, nhưng hình như chưa được phê chuẩn. Quan trọng nhất là chúng ta phải tìm được người hợp tác mới được, điều này là quan trọng nhất. Không có cơ quan nhà nước nào làm bên hợp tác, bên Ủy ban vô tuyến điện căn bản là không phê chuẩn.
Hiển nhiên là Tiêu Kính Phong đã sớm tính chuyện này, bây giờ chỉ cần Lục Vi Dân quyết định giúp.
- Không tìm bên được hợp tác?
Lục Vi Dân hỏi lại.
- Cũng không phải. Chuyện tốt này sao có thể không tìm được bên hợp tác, bọn họ treo cái danh, hằng năm chỉ cần đếm tiền, chuyện tốt này tìm ở đâu ra chứ. Quan trọng là vẫn phải lựa chọn một chút, ngoài ra cho dù tìm được bên hợp tác, trình tự phê duyệt cũng rất phức tạp. Có lẽ dưới nửa năm thì chưa được, tiền bạc không phải là vấn đề.
Tiêu Kính Phong nói rất tự tin.
Lục Vi Dân mỉm cười. Bây giờ tất cả mọi người đều mới lần mò đến ngành này, còn không rõ mức độ của phê duyệt giành tần số này. Một khi tất cả mọi người đều nếm đến cái nơi ngon ngọt này, chỉ e giá cả sẽ nhanh chóng đẩy thành con số khổng lồ, cái này đã có vô số ví dụ chứng mình.
- Kính Phong, cậu cần cân nhắc kỹ, xem chừng trong chuyện này cậu đã tốn không ít công sức. Như cậu đã nói, muốn tìm một đơn vị hợp tác không thành vấn đề, mấu chốt ở chỗ không thể chỉ để bọn họ kiếm tiền mà không làm chút gì, đúng vậy không? Qua cửa phê duyệt liền chỉ biết đếm tiền, thiên hạ lấy đâu ra việc tốt như vậy?
Lục Vi Dân trầm ngâm nói.
- Cậu cần tính toán kĩ. Nếu cậu muốn làm đài này, không dám nói cạnh tranh với bưu cục, ít nhất thì hô đài đó cũng phải có một chút ưu thế, đúng không? Ví dụ như cậu muốn hợp tác với Cục giao thông, thì mỗi ngày cũng cần đưa mấy cái tin kẹt xe, hay là sửa đường, hay là xe bus đi đường vòng, cũng giống như hợp tác với cục Khí tượng, phải phát một chút về dự báo thời tiết của ngày hôm sau vậy. Nếu không có ưu thế thì cho dù là hiện nay cậu làm trước, có thể có chút ưu thế, nhưng sau này cạnh tranh gay gắt, thì chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Góp ý của Lục Vi Dân bỗng chốc dường như khiến Tiêu Kính Phong thấy được chỗ then chốt. Hai mắt của Tiêu Kính Phong sáng lên, cắn môi suy nghĩ đề nghị của Lục Vi Dân, tại sao mình lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ?
Về ý tưởng xây dựng đài máy BP, Lục Vi Dân cũng thấy không phải là vô căn cứ. Muốn xây dựng thì phải xem xét để xây thật lớn, phải suy nghĩ làm thế nào để hình thành hiệu ứng quy mô. Mà muốn hình thành hiệu ứng quy mô, hoặc có lẽ hiện tại nhìn vẫn chưa thấy được gì, nhưng cùng với việc càng ngày càng nhiều người tham gia vào ngày này, cạnh tranh cũng ngày càng khốc liệt, nếu muốn phá vòng vây nổi bật thì nhất định phải thể hiện được ưu thế bản thân.
Lục Vi Dân biết mình chỉ cần chỉ cho Tiêu Kính Phong một chút, những chuyện khác Tiêu Kính Phong sẽ có thể tự lo. Y đã không phải là Tiêu Kính Phong của một năm trước, cậu ta có thể cùng với người trong cục Bưu chính làm ra một cửa hàng bán lẻ quy mô lớn như vậy, đương nhiên là có cửa. Lục Vi Dân không muốn hỏi nhiều, chỉ cần hắn chỉ đạo chiến lược, thì tự Tiêu Kính Phong đương nhiên sẽ biết thao tác những phần còn lại. Hắn tin là Tiêu Kính Phong có thể làm tốt được.
Quán cà phê Đông Lai chắc chắn có thể coi là quán ngon nhất Xương Châu, ít nhất là những năm 90 phong cách của cà phê Đông Lai đã bị rất nhiều quán cà phê khác học theo. Ban công rộng với những bức tường cây xanh, hình thành nhiều không gian riêng tư, vừa đảm bảo được bầu không khí thân mật của những đôi tình nhân, lại vừa ngắm được ánh sáng tự nhiên. Ngồi trên ban công của quán cà phê còn có thể ngắm được bờ sông Xương Giang.
Nhẹ nhàng khuấy thìa cà phê, Lục Vi Dân cho thêm một chút sữa vào tách của mình. Hắn không thích uống cà phê đen, thêm một chút sữa thì hương vị của cuộc sống sẽ phong phú hơn.
Tô Yến Thanh thích loại cà phê hương vị chính tông thơm nồng và tinh khiết này, sau cảm giác đắng kích thích lưới vị giác càng có mùi thơm, nhất là cảm giác kéo dài thì lại càng nâng cao sự hưởng thụ.
- Thật không ngờ là anh có thể quyết định như vậy. Vi Dân, anh đã bỏ một con đường tiền đồ vô cùng xán lạn.
Tô Yến Thanh nhìn người thanh niên trông có phần mệt mỏi đang ngồi trước mặt, trong lòng không nói ra được cảm xúc.
Khi Lục Vi Dân ra quyết định ở lại, cô đã biết đầu tiên. Dì bảo cô đi khuyên bảo Lục Vi Dân, nhưng cô không làm như vậy. Một mặt cô biết rất rõ tính cách của Lục Vi Dân, một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, mặt khác cô cũng tin tưởng ý kiến của Hạ Lực Hành rằng ở lại Phong Châu chưa chắc đã là chuyện không tốt.
- Ừ, nhìn qua thì đúng là tôi đã bỏ một con đường xán lạn. Không ít người đều không hiểu, bao gồm cả lãnh đạo của tôi, như Bí thư Hạ, à Trưởng ban thư kí Hạ