Lương Quốc Uy dường như cũng chú ý đến điều chỉnh trong lời của Lục Vi Dân, hơi gật đầu:
- Vi Dân, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Song Phong chúng ta chính xác là cũng nên có chút thay đổi, nhưng làm thế nào để thay đổi, cái này cũng cần kế hoạch có tính chất tổng hợp. Cậu đang lấy Oa Cố làm thí điểm, là một khởi đầu rất tốt, không cần lo những lời đồn thổi nhảm nhí kia, xác định điều mình làm là đúng, thì cứ hết sức làm. Cho dù làm sai, chúng ta có thể sửa lại, vậy còn tốt hơn nhiều so với không làm, thậm chí không làm mà châm chọc.
Lục Vi Dân kinh ngạc, lời này từ miệng Lương Quốc Uy nói ra thật không dễ. Hắn thản nhiên quan sát cẩn thận vẻ mặt của Lương Quốc Uy, thấy Lương Quốc Uy không chú ý, mà là dựa theo suy nghĩ của bản thân y mà nói.
- Mấy tháng nay trong huyện có xảy ra một vài sự việc, nhưng tôi đều cảm thấy ảnh hưởng không lớn. Tôi đồng ý quan điểm đó của cậu, vấn đề then chốt của Song Phong là ở kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế, thì nhiều vấn đề mới có thể giải quyết dễ dàng. Phải học cách trong quá trình phát triển, giải quyết những vấn đề không ngừng nảy sinh, mà không phải là bị động chờ đợi để những vấn đề cũ lên men lại rồi đi ứng phó.
Lúc Quan Hằng vào, vừa lúc nghe được lời Lương Quốc Uy nói, trong lòng cũng có động đậy. Khó trách mấy ngày nay Lương Quốc Uy dường như có vẻ tinh thần không yên, y còn tưởng rằng là tâm tư không tốt. Không ngờ Lương Quốc Uy cũng đang suy nghĩ vấn đề này, mình còn nói tìm cơ hội để nhắc đến, xem ra tối nay Lương Quốc Uy kêu Lục Vi Dân đến là sớm có tính toán rồi.
Gừng càng già càng cay, Lục Vi Dân vốn nghĩ Lương Quốc Uy này cũng là một nhân vật bảo thủ ăn trên ngồi trốc, nhiều lắm thì cũng là người có quyền chỉ tay điều động cân bằng nhân sự rất có nghề. Không ngờ người ta nhìn vấn đề cũng chuẩn như vậy, dường như không kém những nhân vật tự xưng là rất am hiểu thời cuộc. Xem ra bản thân cũng có chút xem nhẹ Song Phong này không có người nào cao thủ rồi.
- Bí thư Lương nói rất phải, đúng điểm chính, ngồi ở đây mà không làm gì, cũng sẽ có vấn đề thôi, mà vấn đề sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Dân chúng càng ngày càng hướng tới cuộc sống tốt, kỳ vọng đối với tương lai ngày càng cao. Là một cấp Đảng ủy chính quyền, dẫn dắt dân chúng đi lên con đường tăng thu nhập, làm giàu là trách nhiệm chúng ta không thể chối từ, nếu chúng ta làm không được, vậy thì chúng ta không đạt tiêu chuẩn rồi.
Lục Vi Dân tiếp lời khen ngợi.
- Ngồi trên cương vị này sợ xảy ra vấn đề, sợ gánh rủi ro, thì vẫn sẽ có vấn đề cũ, hơn nữa còn là vấn đề không thể lảng tránh. Kiên quyết tiến thủ, dám đột phá, nhất định sẽ có vấn đề mới hiện ra. Nhưng chỉ cần chúng ta dám đối mặt với vấn đề cần giải quyết, dám nhìn thẳng vào sự thật, nghĩ cách giải quyết vấn đề, như vậy chắc chắn sẽ có được sự công nhận của dân chúng và cấp trên. Tôi cảm thấy loại phía sau mới là cách làm của một bậc lãnh đạo có trách nhiệm.
Đây mới là thấu đáo!
Đây mới là cao thủ của văn phòng Địa ủy!
Quan Hằng trong lòng thầm khen, Lục Vi Dân này quá biết cách nắm bắt tâm tính lúc này của Lương Quốc Uy, thuận theo đó mà leo lên. Lời này sợ là gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Lương Quốc Uy, xem trên mặt Lương Quốc Uy dường như không có biểu hiện là bao. Chỉ có người thân cận của Lương Quốc Uy là Quan Hằng mới có thể từ khóe miệng hơi nhếch lên của Lương Quốc Uy mà biết tâm trạng Lương Quốc Uy lúc này đang có thay đổi.
- Được rồi, Vi Dân, cậu cũng đừng ở đó mà tâng bốc tôi. Quan Hằng, Nguyên Cao có tới không?
Lương Quốc Uy khoát tay với vẻ như rất không để ý, chuyển hướng qua Quan Hằng.
- Lập tức sẽ tới ngay, y cũng vừa về nhà, vẫn chưa kịp ngồi vào bàn nữa.
Quan Hằng cười.
- Vừa rồi mới nghe lời của Bí thư Lương nói, tôi cũng rất xúc động. Trong huyện chúng ta cần phải có thay đổi, không thể cứ bảo thủ mà làm từng bước bài bản được, không thể để cho vấn đề cũ lên men thành vấn đề lớn mới đi giải quyết. Mà nên lấy cách nhìn duy vật biện chứng để nhìn nhận vấn đề mới nảy sinh, cần phải thông qua việc phát triển để giải quyết vấn đề. Quan điểm này rất chuẩn xác.
Hai người Lục Vi Dân và Quan Hằng đều đang khen mấy lời nói của mình vì được lời của Lục Vi Dân làm cho xúc động mà ngẫu hứng nói ra. Điều này khiến cho Lương Quốc Uy rất đắc ý. Nghĩ kỹ, quan điểm này của bản thân thật sự có chút khác biệt. Sau này có thể nghiền ngẫm, phát huy kỹ quan điểm này, xem xem có thể nào tìm ấn phẩm nào để phát biểu một chút, cũng coi như là xua tan đi vận đen cho khoảng thời gian đen đủi này của mình.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa. Quan Hằng, cậu đi bảo Đỗ Tiếu Mi nhắc ông Ngưu có thể bày biện thức ăn lên bàn rồi. Gà đồi hấp, chim bồ câu hấp cách thủy với củ từ, hai thứ nhà nghề này làm cho ngon một chút.
Lương Quốc Uy ngừng lại một chút, trầm ngâm giây lát, mới nói tiếp.
- Nguyên Cao sắp