Sau khi trầm mặc một hồi, Chân Tiệp dường như bị sự cố chấp của Lục Vi Dân làm xao động, yếu ớt nói:
- Vừa rồi những người đó nghe nói là của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là tới điều tra cha tôi. Họ nói cha tôi liên quan đến vụ án nhận hối lộ, Trần Phát Trung chứng thực thân phận của bọn họ, cha tôi cũng đã xem thẻ của họ.
- Chú Chân nhận hối lộ?
Lục Vi Dân trong lòng chắc chắc, xem ra hết thảy lịch sử đều không có sai lệch, Chân Kính Tài vẫn là bởi vì chuyện này mà bị bắt, nhưng kết cục sẽ thế nào thì còn phải xem mình trở lại thời đại này sẽ đem lại sự thay đổi nào.
- Chú Chân không phải loại người như vậy.
- Đúng vậy, nhưng vấn đề là những người đó không tin. Bọn họ nói cha tôi đã nhận một bộ trang sức đắt tiền cùng với một số tiền lớn của một ông chủ tư nhân. Cha tôi nói ông ấy căn bản chưa từng nhận đồ trang sức và tiền của ai cả, bọn họ liền lục soát nhà tôi một hồi cũng không thu hoạch được gì, cuối cùng còn nói chúng tôi suy xét đến hậu quả của việc bao che, giấu diếm.
Chân Tiệp cũng là bi phẫn không hiểu. Cô tin tưởng cha mình trong chuyện này tuyệt đối không có vấn đề gì. Tuy rằng trong nhà cũng có không ít tranh cổ, đồ cổ, nhưng mấy thứ này đều là do cha mua được. Tất cả những thứ đồ không có giá trị bao nhiêu đó vừa rồi đều bị những người đó niêm phong.
- Chân Tiệp, em thấy trong chuyện này có chút kỳ quái. Chúng ta đều tin tưởng chú Chân, nhưng Ủy ban Kỷ luật phải có một ít chứng cớ thì mới có thể đến, nếu bọn họ nói chú Chân nhận trang sức và tiền mặt của người nào đó, vậy có nói người đó là ai không?
Lục Vi Dân cố gắng nhớ lại vụ án này. Đối với tình hình cụ thể thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết vụ án này cuối cùng cũng không có kết luận.
Thật sự khiến Chân Kính Tài thân bại danh liệt chẳng qua là một ít vấn đề trong tác phong sinh hoạt của ông ta. Hơn nữa, cuối cùng cũng là bởi vì vấn đề tác phong sinh hoạt mà bị kỷ luật Đảng xử phạt hành chính. Nói cách khác, về vấn đề kinh tế, Chân Kính Tài là nói được rõ ràng.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nhận hối lộ mới khiến cho Chân Kính Tài bị Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra toàn diện. Dưới tình huống như vậy, chỉ có kết quả về vấn đề tác phong chứ không phải vấn đề kinh tế, đã xem như tương đối “Trong sạch”.
- Cũng không có nói, chỉ nói là một ông chủ tư nhân.
Chân Tiệp lắc đầu, đôi lông mi cong vút đọng vài giọt nước mắt, trong đôi mắt sưng đỏ có vài phần phẫn hận.
Lục Vi Dân cân nhắc nên ứng đối với chuyện này như thế nào, phải trong thời gian ngắn nhất ngăn cản sự việc tiến triển. Tuy rằng sau đó có thể chứng minh Chân Kính Tài ở vấn đề kinh tế là là trong sạch vô tội, nhưng liên lụy đến vấn đề tác phong sinh hoạt, Chân Kính Tài thanh danh đã bị hủy hoại, căn bản không thể ở lại nhà máy 195. Đây là kết quả mà Lục Vi Dân không muốn nhìn thấy.
- Bọn họ có nói liên hệ thế nào không? Bọn họ muốn thẩm tra chú Chân bao lâu? Hai người có được đi thăm chú Chân hay không?
Lục Vi Dân hỏi liên thanh.
Chân Tiệp chần chừ một chút:
- Bọn họ không nói liên hệ thế nào, chỉ nói nếu có vấn đề gì thì thông qua Trần Phát Trung để thông báo cho chúng tôi. Chúng tôi có chuyện gì cũng có thể thông qua Trần Phát Trung liên hệ với bọn họ.
Rất hiển nhiên Trần Phát Trung ở trong đó cũng sắm một vai.
Trong trí nhớ của hắn, sau khi Chân Kính Tài xuống ngựa thì chính Diêu Chí Bân thăng nhiệm Phó giám đốc nhà máy. Mà Diêu Chí Bân và Trần Phát Trung tương giao tâm đầu ý hợp, cùng với Lương Quảng Đạt rắn chuột một ổ. Sau đó Quách Trưng đi đến Xương Châu nhậm chức, Trần Phát Trung liền đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ tịch thường vụ công ty cơ khí Lê Minh.
Đến thế kỷ 21, vụ án tham ô ở nhà máy 195 vỡ lở, ba người này đều bị vào tù. Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Lương Quảng Đạt tức thì bị kết án tử hình, trở thành nhân vật chính trong vụ đại án làm khiếp sợ cả Tỉnh, thậm chí cả nước lúc bấy giờ.
Lục Vi Dân thầm kêu may mắn. Nếu như chính mình không phải đến sớm vài phút lấy được phương thức liên hệ với người của Ủy