Chu Du Minh ánh mắt sáng lên, không hổ danh là tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, lập tức có thể đưa ra một con đường mới.
Y cảm thấy hình như Lục Vi Dân còn có điều muốn nói tiếp nên chỉ gật đầu, ra hiệu đối phương tiếp tục nói.
- Chỉ cần Xương Châu của chúng ta thông qua một số biện pháp tạm thời, phỏng chừng có thể tiêu thụ được một số lượng cây kiwi lớn như vậy. Chúng ta nhất định phải tìm kiếm thị trường chủ yếu tiêu thụ loại trái cây này. Tôi thông qua một số cách biết được thị trường tiêu thụ trái kiwi nhiều nhất vẫn là Bắc Kinh, Thượng Hải, còn có Quảng Châu. Tháng sau Bắc Kinh sẽ mời dự đại hội các nước Châu Á. Tôi nghĩ đây chính là một cơ hội. Tôi cân nhắc có thể tìm một cơ hội đưa cây kiwi của Nam Đàm chúng ta đến đại hội Châu Á tại Bắc Kinh, để tạo tuyên truyền, tạo tiếng vang, tìm một con đường ra cho mấy trăm ngàn kg kiwi này.
Ồ? Lần này không chỉ có Chu Du Minh mà cả lão Tần ở Phòng Thương mại và lão Khúc ở phòng Nông nghiệp cũng đều kính nể Lục Vi Dân vài phần. Mặc kệ là đề xuất của đối phương có bao nhiêu tính khả thi, nhưng có thể nghĩ ra cách như vậy thật không đơn giản.
Xương Châu khẳng định là không thể tiêu thụ được số lượng cây kiwi nhiều như vậy. Các địa phương khác thì lại không có thói quen ăn trái cây đó, khẳng định là chỉ có thể mang đến Bắc Kinh, Thượng Hải mà thôi. Nhưng làm thế nào mà đem được số lượng trái kiwi này ra ngoài cũng không chỉ một hai câu là có thể làm được.
Đợi cho người của phòng Nông nghiệp và phòng Thương mại rời khỏi, Chu Du Minh mới tiếp đón Lục Vi Dân vào phòng làm việc của mình, thật sự hỏi:
- Tiểu Lục, có phải là cậu còn có lời muốn nói?
- Chánh văn phòng Chu, thế cục hiện nay như thế nào thì chắc anh cũng biết. Có thể chúng ta ở đây mạnh miệng nhưng rồi cũng không làm đến nơi đến chốn. Cuối cùng thì cây kiwi cũng vẫn không tiêu thụ được.
Lục Vi Dân trầm ngâm nói:
- Cho nên, tôi đề nghị Chánh văn phòng Chu, anh nên hướng lãnh đạo chủ chốt của huyện báo cáo tình huống một chút, nên chứng thực ngay chuyện này, không nên kéo dài thêm nữa.
Chu Du Minh trong lòng cảm thấy bực bội. Thẩm Tử Liệt đem chuyện này đổ lên đầu y. Y biết đây là một chuyện rất phiền toái nhưng cũng biết mình không để bỏ mặc. Ai bảo mình là Chánh văn phòng quản lý mảng nông nghiệp. Chẳng qua y không ngờ là tình hình lại ác liệt như vậy.
Theo như lời của Lục Vi Dân, chuyện này rốt cuộc không thể trì hoãn được, lập tức phải chứng thực ngay. Nhưng trong chuyện này y cũng biết, Bí thư Huyện ủy An Đức Kiện và Chủ tịch huyện Vương Tự Vinh đều không coi trọng. Thẩm Tử Liệt tuy rằng ý thức được tình hình nghiêm trọng, nhưng do thân phận của y hạn chế nên không thể đánh nhịp trong chuyện này. Chuyện này càng về sau càng nguy hiểm, có thể chính mình lại không thoát ra được.
- Tiểu Lục, chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với Phó Bí thư Thẩm. Mặt khác cũng muốn hướng Bí thư An làm báo cáo chuyên môn. Bí thư An khả năng là không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này. Tôi hy vọng là khi tôi đi báo cáo, cậu sẽ đi cùng tôi.
Chu Du Minh nhìn Lục Vi Dân rồi nói tiếp:
- Chuyện này nếu ở huyện thì do tôi xử lý cụ thể. Tôi hy vọng là cậu có thể tham gia vào, chúng ta hợp tác để làm tốt công tác này.
Chu Du Minh đã dự tính đúng. Khi y tìm cơ hội để báo cáo chuyên môn với Bí thư Huyện ủy về tình huống cụ thể và tính nghiêm trọng của vấn đề, nhất là sau khi thu hoạch bốn trăm ngàn kg kiwi được nửa tháng, tung ra thị trường trong tỉnh mà lượng tiêu thụ vẫn còn rất nhỏ hẹp. An Đức Kiện trước đây cũng không quá để ý đến vấn đề này thì bây giờ cũng đã bắt đầu chú ý, lập tức cùng với Vương Tự Vinh và Thẩm Tử Liệt, Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý mảng nông nghiệp Đào Minh Dương cùng với người phụ trách phòng Nông nghiệp, phòng Thương mại triệu tập lại một chỗ, cùng đánh giá nghiên cứu lại vấn đề này.
Kết quả nghiên cứu cuối cùng là thành lập một tổ lãnh đạo công tác, lấy Thẩm Tử Liệt làm tổ trưởng, Đào Minh Dương và Chu Du Minh làm tổ phó. Chu Du Minh kiêm nhiệm luôn chức