Lục Vi Dân có chút cười khổ, thâm niên cái gì? Trí nhớ của hơn hai mươi mốt năm kiếp trước có được tính là thâm niên không?
- Yến Thanh, tôi không muốn đánh giá cái gì, cũng không có tư cách để khoa tay múa chân trước ai đó, nhưng tôi muốn nói lên một quan điểm, chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật, cứ mãi sa vào quá khứ hư ảo kia, không bằng làm đến nơi đến chốn, làm một vài việc có ích cho nước cho dân cho chính mình, không phải tốt hơn sao? Tôi nghĩ chúng ta đến Bắc Kinh lần này cũng chính là với mục đích này, có phải không?
Lục Vi Dân tương đối thành khẩn nói:
- Tôi luôn cảm thấy một câu nói rất hay, “Nói suông hại nước, làm thật hưng thịnh”.
- "Nói suông hại quốc, làm thật hưng thịnh”? Cái gì là nói suông, cái gì là làm thật? Nói tóm lại anh có thể phân biệt sự giữa hai điều này không?
Tô Yến Thanh khoanh tay, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có vẻ muốn gây sự. Điều này khiến khoảng cách cô và chính mình đột nhiên xa cách, tính phòng ngự và công kích cũng toát ra mãnh liệt hơn.
- Có vấn đề thì nhìn thẳng vào vấn đề, không nên che dấu, có gan nhìn thẳng vào vấn đề mới có thể giải quyết chính xác vấn đề, tôi không cho rằng điểm này có gì đó không đúng.
Tô Yến Thanh ngẩng đầu nhìn lên, dường như nhớ lại điều gì,
- Anh vĩnh viễn không hiểu...
- Tôi có lẽ không hiểu được tâm tình các cô lúc đó. Nhưng tôi muốn nói, đối với đất nước có lãnh thổ rộng lớn như nước ta mà nói, nhất là khi xung quanh có rất nhiều kẻ thù nhìn ngó vào thế lực đất nước chúng ta, bọn họ đều chờ đợi chúng ta nảy sinh vấn đề, nhằm lợi dụng tất cả những cơ hội, nhân đó gây sóng gió. Cho nên, tôi cảm thấy đối với quốc gia chúng ta mà nói, trật tự ổn định xã hội là điều tất yếu, cải cách mở cửa cũng là tất nhiên. Hai việc này không thể không cùng kết hợp, hơn nữa cũng hoàn toàn có thể làm được. Đương nhiên, cần phải có một quần thể chính trị với nghệ thuật khống chế cao siêu mới có thể làm được điều đó. Tôi vẫn cho rằng chúng ta có thể cân nhắc thêm các cách thức, phương pháp thích hợp để gia tăng và thúc đẩy, hy vọng chúng ta có thể nhìn thấy cảnh dân giàu, quốc gia cường thịnh và pháp trị dân chủ.
Lục Vi Dân rất bình tĩnh thận trọng cân nhắc trong lời nói, vừa phải tránh kích thích Tô Yến Thanh quá mức. Bởi vì hắn đối với cô thật sự rất có thiện cảm. Hắn không hy vọng vì đề tài này mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Nhưng hắn lại cảm thấy chính mình cũng cần phải có một quan điểm rõ ràng, phải tỏ rõ thái độ của chính mình, sẽ không bởi vì cố ý lấy lòng đối phương mà hạ thấp bản thân.
Tô Yến Thanh lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt. Cô ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút xúc động. Đã hơn một năm tự hỏi và quan sát cũng khiến cho cô - một người đầy trí tuệ dần dần chìm lắng, bắt đầu suy xét lại mọi việc. Những lời nói của Lục Vi Dân dường như chỉ điểm chính mình, dường như là mở rộng thêm cánh cổng trước đây đã được hé mở trong cô.
So với mình, người này còn tốt nghiệp trễ một năm, đã làm cô ngạc nhiên rất nhiều, biểu hiện hôm nay lại một lần nữa khiến tâm tình Tô Yến Thanh phập phồng dâng lên.
Chỉ một câu nói của hắn "Chúng ta có thể suy xét cách thức phương thức thích hợp để gia tăng và thúc đẩy” lại khiến Tô Yến Thanh trong lòng vừa động, những lời này dường như cất dấu ý nghĩa rất sâu xa, “cách thức, phương thức thích hợp” là chỉ cái gì? Hơn nữa còn "Chúng ta", dường như có rất nhiều ngụ ý, trong lúc nhất thời Tô Yến Thanh lại nghĩ đến ngây người.
Hắn dường như biết rất nhiều, nhưng lại rất khéo léo tránh đi một vài điểm mấu chốt có thể sẽ làm mình tức giận, sau đó dùng lời lẽ triết lý đầy phong phú đả động đến mình, nhưng Tô Yến Thanh phải thừa nhận những điều Lục Vi Dân nói cũng không phải là “hư ngôn vọng từ”, quan điểm của hắn thực ra cũng có một chút đạo lý.
- Được rồi, Yến Thanh, là tôi nhiều chuyện rồi. Chỉ có điều chúng ta đã đến Bắc Kinh,