- A, lão Thượng, mau đến đây. Nam Đàm đã lên đài truyền hình trung ương, cây kiwi của Nam Đàm chúng ta đã lên đài truyền hình. Là Nam Đàm của chúng ta sao?
Tiếng người vợ chợt la ầm lên khiến Thượng Quyền Trí có chút phiền lòng. Đang ngồi ở trong phòng sách, ông cũng không rõ vợ mình nói cái gì.
Toàn bộ năm nghìn mẫu cây kiwi của địa khu đã tiến vào giai đoạn cho kết quả, dự tính sản lượng sẽ lên đến một triệu kg. Nhưng trước đó, Tưởng Quốc Huy và Cục Nông nghiệp địa khu cũng không làm bất cứ một công tác chuẩn bị nào. Mãi cho đến nửa tháng trước mới vội vàng hoang mang, rối loạn chạy đến báo cáo, nói là ba năm trước, Hoài Sơn, Nam Đàm và Phụ Đầu ba huyện đã tiến hành gieo trồng thí điểm cây kiwi và năm nay đã đạt được thành quả. Lúc này mới khiến cho địa khu coi trọng.
Kỳ thật thì chuyện này cũng không thể nói lão Tưởng thiếu trách nhiệm. Lúc trước đã có người nói đến việc thí điểm gieo trồng cây kiwi, nhưng tất cả mọi người đều không có để ý, cảm thấy người nông dân gieo trồng loại cây kiwi thì cũng là tự trồng tự bán, làm gì có quan hệ với chính quyền chứ?
Hiện tại mọi chính sách đều thả lỏng. Người nông dân gieo trồng cái gì thì đó là quyền tự do của họ. Hội lương thực quốc gia không muốn nhận mua bất cứ thứ gì, giá cả bị ép tới tấp. Ở dưới còn thường xuyên khất nợ khiến cho không có tiền trả lương. Và điều này đã trở thành tâm bệnh trong lòng chính quyền các cấp Đảng ủy.
Những năm gần đây, lương thực người nông dân thu vào thừa thãi. Muốn làm những ngành nghề buôn bán hoặc nghề phụ khác cũng khó mà làm được. Hiện tại có thể trồng ra được một loại cây công nghiệp khác cũng là một chuyện tốt.
Ai cũng không nghĩ là sản lượng cây kiwi lại cao như vậy. Hơn nữa địa khu lại gieo trồng được gần năm nghìn mẫu.
Ba năm trước, khi ông ta còn chưa xuống đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu, đối với tình huống này cũng không rõ ràng lắm. Mà Tưởng Quốc Huy thì cũng chỉ mơ hồ biết chuyện này. Ba năm trước, ông ta giữ chức Phó chủ tịch địa khu, nhưng bây giờ lại quay về Cục Nông nghiệp. Cho nên cũng không để ý đến chuyện này. Mãi cho đến khi huyện Nam Đàm lên báo cáo chuyện này thì Tưởng Quốc Huy mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Năm nghìn mẫu cây kiwi phỏng chừng cũng thu được gần một triệu kg sản lượng. Hơn nữa, điều bất lợi chính là bên Lê Dương dường như không có thói quen ăn trái kiwi này.
Nếu là trái táo, quả đào hay loại trái cây nào đó, cho dù giá cả có đắt một chút thì tốt xấu gì trong địa phương cũng có người ăn. Nhưng trái kiwi này thì Lê Dương không có mấy người quen ăn.
Không ai ăn thì một triệu kg trái kiwi này làm sao mà tiêu thụ?
Nghiên cứu thị trường không ai làm. Tất cả đều là một mảnh mờ mịt. Lúc này Cục Nông nghiệp và Cục Thương mại mới cho người đi nghiên cứu. Điều này làm cho Thượng Trí Quyền rất tức giận.
Thượng Trí Quyền biết rõ những người này đều có thói quen ngồi văn phòng uống trà. Bảo bọn họ ra ngoài điều tra thị trường thì chắc là hoa quả sẽ thối rữa hết rồi.
Tình hình ở Nam Đàm thì xem như tốt hơn một chút. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân dường như là có chút đoán được, nghe nói trước đó đã có một khoản thời gian bắt đầu nghiên cứu thị trường. Thẩm Tử Liệt cũng vì chuyện này mà báo cáo với mình, nhưng cũng không thể cam đoan được Nam Đàm sẽ bán được bao nhiêu kg kiwi trong số bốn trăm ngàn kg này.
Mà Hoài Sơn và Phụ Đầu căn bản không nghĩ qua phải làm điều này. Họ cho rằng đây là chuyện của người nông dân, chính quyền không cần can thiệp vào.
Nghĩ đến đây, Thượng Quyền Trí trong lòng lại nổi nóng. Không nói đến việc chính phủ yêu cầu nông dân gieo trồng, cho dù là họ tự gieo