- Vi Dân, điện thoại của cậu kìa.
Cốc Hoa người ngồi cùng văn phòng với Lục Vi Dân là thư ký của Phó bí thư huyện ủy Tần Hải Cơ, lớn hơn Lục Vi Dân sáu tuổi. Anh ta cùng với Quách Hoài Chương tốt nghiệp trường sư phạm Lê Dương. Chỉ có điều anh ta không trực tiếp phân đến huyện mà là từ văn phòng Cục giáo dục Nam Đàm điều sang. Tần Hải Cơ trước khi đảm nhiệm Phó bí thư huyện ủy là Phó chủ tịch huyện và Cục trưởng cục Giáo dục. Đại khái thì cũng có căn nguyên về tầng sâu này thế nên Cốc Hoa mới được điều từ phòng Giáo dục huyện về Văn phòng Huyện ủy.
- Cảm ơn anh Cốc.
Lục Vi Dân mỉm cười gật đầu, nhận điện thoại.
- Đại Dân, thành công rồi!
Vừa mới đặt điện thoại bên tai liền đã nghe thấy tiếng nói phấn khích của Tiêu Kính Phong vang đến.
- Ồ, tình hình thế nào rồi?
Lục Vi Dân trong lòng cũng mừng khôn xiết. Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Tuy tin chắc rằng sẽ thành công nhưng dù sao cũng xa xôi mấy ngàn cây số, phải từ Nam Đàm vận chuyển đến Quảng Châu. Không biết được có gì phát sinh hay không. Ví dụ như tắc đường hoặc thậm chí tai nạn xe, hoặc là bên kia không hoan nghênh mà bội ước. Tóm lại mọi việc đều có thể xảy ra ngoài dự đoán.
- Tôi đã cầm tiền rồi. Bốn mươi tám nghìn tệ, trừ đi chi phí chuyên chở khuân vác và vốn nữa thì tính ra ít nhất có thể kiếm được mười một nghìn tệ.
Giọng nói của Tiêu Kính Phong trong điện thoại vì quá xúc động nên âm thanh như hơi run run. Hiển nhiên sự kích thích lớn như thế khiến cho anh ta có chút không kiềm chế được cảm xúc của mình.
- Tốt lắm, chú ý an toàn.
Lục Vi Dân hít một hơi, cố gắng khiến cho giọng mình bình tĩnh tự nhiên một chút.
- Anh tính ở bên đó bao lâu?
- Đại Dân, tình hình quá tốt. May mà tôi đã làm thẻ biên phòng. Tôi đến Thâm Quyến một chuyến. Đó là quê của một người bạn của tôi. Bên đó thì anh ta càng quen thuộc hơn. Bên đó tôi đã liên hệ được với hai mối nữa, lại thêm việc bên Quảng Châu này tôi thấy hàng bán cũng ổn. Hơn nữa con đường tiêu thụ cũng rất tốt. Họ đồng ý thêm 18 ngàn kg nữa. Vì thế nên tôi tính sẽ lập tức quay về, lại thêm bên Thẩm Quyến này nữa. Tất cả năm xe 30 ngàn kg.
Tiêu Kính Phong đang trong trạng thái phấn khích hào hứng vô cùng, gần như có cảm giác thở không ra hơi.
- Bọn họ còn đặt cọc trước cho chúng ta nữa cơ.
- Vậy thì được. Anh mau chóng quay về xử lý đi. Chú ý đi dường cẩn thận đấy. Bên này tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa thay anh. Chỉ lo anh sẽ vất vả thôi.
Tuy rằng Cốc Hoa không chú ý đến mình lắm nhưng Lục Vi Dân vẫn là không muốn bàn luận qúa nhiều. Cái này liên quan đến vấn đề ấn tượng. Tuy hiện tại trên dưới toàn quốc đang kêu gọi kinh doanh buôn bán, thậm chí còn dấy lên cả một phong trào từ chức đi làm kinh doanh. Nhưng ở Nam Đàm vẫn là một khu vực xa xôi khá bảo thủ. Trào lưu kiểu đó không thịnh hành ở đây.
- Ha hả, Đại Dân, vất vả nữa cũng được. Tôi chỉ sợ không có việc gì làm mà thôi. Cuộc sống như vậy, dù là ngày nào cũng như thế, tôi cũng sẽ không biết mệt.
Trong điện thoại, tiếng của Tiêu Kính Phong đầy hạnh phúc.
Nhìn thấy Lục Vi Dân cúp điện thoại, lúc này Cốc Hoa mới ngẩng lên nói:
- Vi Dân, lần này cậu làm tốt lắm. Ở huyện người ta đều đang nói về cậu đấy. Đều nói là Bí thư Thẩm tuyển được một thư ký tài giỏi.
- Anh Cốc, anh đừng nói thế mà. Tôi ở đây chỉ có tác dụng xe chỉ luồn kim mà thôi. Người thực sự quyết định vẫn phải là Bí thư Thẩm và Chủ nhiệm Chu. Mặt khác cũng là chúng ta may nắm bắt được cơ hội Á vận hội này, cả nước sẽ chú ý, ai cũng quan tâm. Những thứ ăn theo Á vận hội thì cũng đều sẽ là hàng nóng cả. Vì thế nên mình mới được thơm lây.
Lục Vi Dân vừa lắc đầu vừa nói:
- Không có phức tạp như mọi người nghĩ đâu.
Cốc Hoa có chút cực kỳ hâm mộ nhìn chàng trai có sự bình tĩnh này. Không thể không nói người này rất biết cách giữ bình tĩnh. Ngay cả một người xưa nay lão luyện thành thục như Chu Du Minh cũng vì chuyện này mà hưng phấn vô cùng. Hiện tại về cơ bản tất cả sức lực đặt ở công ty khai thác nông nghiệp bên kia. Nhóm người bên Cục Thương nghiệp nhìn thấy có lợi ích, liền lập tức cho bốn năm người