Thời gian gặp mặt Đường Văn Trung rất ngắn, chỉ có vài phút, sau đó Thẩm Tử Liệt đến văn phòng của Hạ Lực Hành.
- Ngồi đi, Tử Liệt!
Hạ Lực Hành quần áo, tóc tai được chải chuốt chỉnh tề. Tuy nhiên, không phải là tóc rẽ ngôi lệch phân mà là toàn bộ chải về một hướng khiến hơi thở văn nhân trên gương mặt ông ta càng nồng đậm. Ông ta và Chủ tịch địa khu Thượng Quyền Trí đã hình thành sự đối lập từ lâu, nhưng Thượng Quyền Trí không bao giờ khinh thường thủ đoạn và lực lượng của vị Bí thư Địa ủy này.
Là thân cận của Thượng Quyền Trí, Thẩm Tử Liệt cũng thường xuyên nghe được Thượng Quyền Trí đánh giá Hạ Lực Hành rất cao. Đối với ánh mắt nhìn người rất cao của Thượng Quyền Trí, thì đây là một điều hiếm thấy.
- Bí thư Hạ!
- Tử Liệt, chắc là lão Đường và lão Khương đã nói chuyện với cậu. Cho nên trong lòng cậu hẳn là đã biết vấn đề. Do đó, tôi không nói nhiều. Nam Đàm là một huyện xếp thứ ba về nhân khẩu ở Lê Dương, cũng là một huyện lớn về nông nghiệp. Nhưng công nghiệp thì lại yếu kém, tài chính khó khăn, chất lượng cuộc sống của quần chúng không cao. Đây là vấn đề thường thấy của các huyện nông nghiệp của địa khu Lê Dương. Hai năm nay, cục diện Nam Đàm có sự cải thiện nhưng vẫn còn chưa đủ.
Hạ Lực Hành chậm rãi nói.
Đối với vị cán bộ từ ban Tuyên giáo Tỉnh ủy xuống cơ sở tạm giữ chức này, Hạ Lực Hành cũng biết là có Thượng Quyền Trí đứng sau lưng. Thậm chí ông ta còn biết Thượng Quyền Trí và cha vợ của Thẩm Tử Liệt là bạn cũ.
Địa khu Lê Dương có khả năng phải giải tán, việc này cũng đã đệ trình lên trên. Căn cứ vào tin tức mà ông ta biết được, phỏng chừng chậm nhất là sang năm sẽ được chứng thực xuống dưới. Toàn bộ địa khu lớn nhất tỉnh gồm mười ba huyện thị, với hơn mười một triệu nhân khẩu sẽ giải tán. Là một Bí thư Địa ủy, ông ta cảm thấy vận mệnh này có chút không thích hợp. Mối quan hệ hợp tác giữa ông ta và Thượng Quyền Trí trong ba năm qua xem như cũng không tồi. Cho nên, ông ta cũng không hy vọng sau này vì một chuyện nhỏ mà có mối quan hệ không được thoải mái với Thượng Quyền Trí.
- Sự kiện cây kiwi, huyện Nam Đàm làm rất khá, khiến cho lãnh đạo chủ chốt của tỉnh đều khen ngợi. Tôi nghe lão An và lão Vương nói công tác này chủ yếu là do cậu làm, lại còn thành lập một công ty Khai thác và phát triển nông nghiệp hiện đại, trợ giúp cho hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu giải quyết vấn đề lớn. Tôi hy vọng cậu sau này có thể tiếp tục cải cách đối mới, phối hợp với đồng chí An Đức Kiến phát triển Nam Đàm. Cậu có tin tưởng điều này hay không?
Nhìn ánh mắt có chút phức tạp của Hạ Lực Hành, Thẩm Tử Liệt biết mình không phải là nhân vật lý tưởng cho chức chủ quản Nam Đàm. Nhưng Lê Dương sắp tới sẽ một phân thành hai, lấy Phong Châu làm địa phương đầu tiên thoát khỏi Lê Dương, thành lập thành một địa khu mới. Trong thời điểm mấu chốt như thế này, Hạ Lực Hành không nghĩ sẽ cương với Thượng Quyền Trí, nhất là Hạ Lực Hành đã xác định Vương Tự Vinh đến đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn. Cho nên đối với vận mệnh này, nhường Thượng Quyền Trí một bước cũng là trong tình lý.
Lời đồn Thượng Quyền Trí sẽ đến địa khu Phong Châu đảm nhận chức Bí thư Địa ủy cũng là phù hợp lẽ thường. Lúc này thỏa mãn yêu cầu của Thượng Quyền Trí để Thẩm Tử Liệt lên làm Chủ tịch huyện Nam Đàm cũng là điều kỳ lạ nhất của Hạ Lực Hành rồi. Dù sao miếng ngon thì địa khu Phong Châu cũng phải từ Thượng Quyền Trí đến phân chia, không bằng tạo ân tình trước để thuận nước mà đẩy thuyền, tạo tiền đề dễ dàng cho mối quan hệ hợp tác giữa hai