- Phải kẹp cho thật vững chắc là tốt rồi. Hiện tại có không ít người chỉ thích vẻ bề ngoài, cơ cấu thành lập rồi mà mỗi ngày chỉ đến uống một ly trà, đọc một tờ báo cho qua thời gian. Như vậy thì thành lập cơ cấu để làm gì. Vậy mà có một số người lại cho rằng đây là hoàn toàn chính đáng.
Thẩm Tử Liệt thở dài nói.
Trên thực tế, trong hội nghị thường vụ, y cũng đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề. Tuy rằng Ủy ban nhân dân địa khu đã có ý kiến phúc đáp về việc Nam Đàm xây dựng một khu kinh tế công nghiệp thí điểm. Nhưng văn kiện lại quá mức thô sơ, giản lược, chỉ có điều yêu cầu Nam Đàm căn cứ vào tình hình thực tế của bản địa, tiến thêm một bước gia tăng cải cách mở cửa, tìm kiếm những chiêu số thích hợp với sự phát triển của địa khu, tích cực thăm dò việc xây dựng những khu kinh tế mới, dẫn đường cho chế độ kinh tế phi công hữu phát triển chứ không có ý kiến phúc đáp cụ thể cho công việc.
Sau khi có được ý kiến phúc đáp, Thẩm Tử Liệt mới có thể chủ động hướng An Đức Kiện đề xuất việc thành lập khu kinh tế công nghiệp mới ở Nam Đàm. Dựa vào khu kinh tế mới để thu hút đầu tư, cố gắng từ ba đến năm năm Nam Đàm sẽ có được cơ sở công nghiệp nhất định, thoát khỏi tình trạng một huyện không có nền công nghiệp.
An Đức Kiện biểu hiện ở vấn đề này rất mờ ám, vừa đồng ý cho Thẩm Tử Liệt thiết lập một cơ cấu chuyên môn phụ trách thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới, nhưng lại đề xuất trước khi có bất cứ hành động gì cũng phải suy xét cẩn thận, tránh cho những việc phiêu lưu không cần thiết. Điều này làm cho Thẩm Tử Liệt rất buồn bực.
Cũng may là đối phương cuối cùng đã đồng ý phương án thí điểm này. Nhưng ở hội nghị thường vụ, Tần Hải Cơ và Tào Cương đã tăng áp lực cho y về việc tăng cường thu hút đầu tư và chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới. Thậm chí đối phương còn cố ý “rút củi dưới đáy nồi”, yêu cầu đem Lục Vi Dân đề bạt lên làm Phó chánh văn phòng hai tổ lãnh đạo. Sau lưng còn có ý nghĩa sâu xa.
Khi Tào Cương đưa ra đề xuất này, Thẩm Tử Liệt theo bản năng là phản đối kịch liệt đối phương. Nhưng y rất nhanh tỉnh táo lại, suy xét dụng ý của đối phương. Biểu hiện của Lục Vi Dân rất tốt, nếu ở bên cạnh y sẽ làm cho rất nhiều người ghen tỵ. Thiên lý mã chỉ có thể thả đi khi nhìn thấy được tiềm chất của nó. Đấy là An Đức Kiện lơ đãng nói một câu khiến cho Thẩm Tử Liệt trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Thẩm Tử Liệt thậm chí tự hỏi, chính y có phải hay không cũng đang ghen tỵ với thư ký của y?
Biểu hiện của đối phương quá mức xuất chúng, mà ý nghĩ thường nổi bật và chính xác. Thậm chí Thẩm Tử Liệt còn cảm thấy hào quang của Lục Vi Dân đã che khuất y. Nếu cho đi, có lẽ từ góc độ của một người khác thì đó là một chuyện tốt, ít nhất là có thể dựa theo ý nghĩ của mình để làm việc. Không giống như hiện tại, mỗi một hạng mục công tác đều phải nghe một chút ý kiến của đối phương.
Đương nhiên, y cũng biết đây chỉ là một ảo giác. Một thư ký, cho dù có nở rộ hào quang như thế nào thì cũng chỉ có giới hạn của nó. Nhưng tổng lại có thể gây cho mình sự chấn động không nói nên lời.
- Chủ tịch huyện, nếu ngài muốn tôi đi, tôi cũng có một chút ý kiến.
Lục Vi Dân cũng không rõ ràng lắm tâm tình phức tạp của Thẩm Tử Liệt lúc này. Quan cảm của hắn sau khi tiếp xúc đã không ngừng phát sinh sự biến hóa.
Tuy nhiên, hắn xác định một chút, Thẩm Tử Liệt tạm thời vẫn rất xem trọng hắn. Nếu không sẽ không mang mình đến nhà gặp cha vợ của y là Trương Tú. Hơn nữa hắn cũng xác định, tuy rằng vị Chủ tịch huyện Thẩm này không tinh thông công tác kinh tế lắm, thậm chí là khi Vương Tự Vinh rời khỏi đây đến Hoài Sơn cũng chưa chuẩn bị tốt tư tưởng lãnh trọng trách Ủy ban nhân dân huyện. Nhưng Thẩm Tử Liệt cũng là một người không thích cam lòng.