Lục Vi Dân biết rằng Diêu Phóng về sau đã lập gia đình với một người nữ lãnh đạo thành phố Xương Châu, nhưng trong trí nhớ của hắn thì sau khi lên làm lãnh đạo được vài năm thì Diêu Phóng đã ly hôn. Nguyên nhân ly hôn thì Lục Vi Dân không rõ lắm, nhưng con đường làm quan vẫn thuận lợi như cũ.
Trong trí nhớ của hắn thì Diêu Phóng không phải là làm mãi vị trí Phó bí thư Đoàn ủy nhà máy, mấy năm sau được điều đến Tỉnh ủy đoàn thanh niên, lúc ấy là làm thư ký cho Tôn Chấn. Sau khi được điều đến Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, con đường làm quan của y liền có vẻ một mảnh quang minh. Rồi lập gia đình với một lãnh đạo của thành phố Xương Châu, rất nhanh được điều đến Thành đoàn Xương Châu, đảm nhiệm chức Phó bí thư, chính thức thăng chức lên cán bộ cấp Cục.
Sau này, Diêu Phóng lại được điều đến một khu cấp dưới thành phố Xương Châu đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Phó bí thư rồi cuối cùng đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Có thể nói là rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng sau này tập đoàn nhà máy cơ giới Lê Minh gặp chuyện không may, toàn bộ nhà máy bị tận diệt. Chú hai của y là Diêu Chí Thiện bởi vì chuyện đút lót và trốn thuế nên bị lãnh hình phạt. Mà cha của y là Diêu Chí Bân cũng ngoài dự đoán của mọi người là sau khi bị kỷ luật hành chính Đảng thì vẫn không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Chuyện này thật sự là có chút kỳ quái. Mà ông ta cũng chỉ yên lặng có vài năm ngắn ngủi, sau lại một lần nữa đứng lên.
Không thể không nói Diêu Phóng cũng có chút bản lĩnh. Ít nhất là ở một số phương diện biểu hiện sự thiên phú mà người bình thường không có khả năng làm được.
Khi hắn còn làm Phó chủ tịch thường trực quận thì y đã là Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Xương Giang, tạo ra không ít cạnh tranh với mình trong cuộc đua vị trí Chủ tịch quận.
Lục Vi Dân sau này mới biết người vợ thứ hai của Diêu Phóng là một Phó trưởng ban của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Xương Giang. Mà Diêu Chí Bận sở dĩ có thể thoát khỏi tai ương của lao ngục, chỉ bị kỷ luật Đảng, xử phạt hành chính cũng có sự tác động của người con dâu này.
- Khó trách Diêu Bình kiêu ngạo như vậy và Diêu Chí Bân thì lại đắc ý.
Lục Vi Dân lo nghĩ nói:
- Hiện tại thời cơ chưa chín mùi, nếu vì chuyện nhỏ mà không kiên nhẫn thì sẽ bị loạn ngay. Diêu Phóng, Diêu An hai anh em này đều là người thông minh. Tôi sẽ tìm người tiện thể nhắn cho bọn họ bảo bọn họ kiềm chế lại. Bên này anh hãy giúp tôi theo dõi kỹ hơn, nhanh chóng nắm bắt hoạt động của bọn họ, cố gắng nắm bắt chứng cứ rõ ràng của Diêu Chí Thiện, không làm thì thôi, còn làm thì phải làm cho Diêu Chí Bân phải gỡ lịch tám đến mười năm mới được, khiến cho Diêu gia phải nhớ kỹ bài học này.
Lục Vi Dân lời nói ác độc, Tiêu Kính Phong cảm thấy thích thú vô cùng:
- Trong khoảng thời gian này không có chuyện gì thì tôi về Lĩnh Nam một chuyến, buôn bán vài thứ. Đại Dân, bạn học của cậu đã giúp tôi không ít, khiến cho Ngô Kiện đỏ mắt, cũng muốn theo tôi đi làm.
- Ồ?
Thời gian trước, Lục Vi Dân và Hoàng Thiệu Thành đã liên lạc điện thoại với nhau. Hoàng Thiệu Thành đã mơ hồ nói đến chuyện Tiêu Kính Phong đến Lĩnh Nam một chuyến, nhưng chưa nói sự việc cụ thể. Lục Vi Dân cũng không quá để ý, muốn hỏi Tiêu Kính Phong nhưng nhiều lúc lại quên. Hôm nay Tiêu Kính Phong lại nói thì Lục Vi Dân mới nhớ đến:
- Buôn bán đồ gì vậy? Buôn lậu à?
- Haha, làm gì có. Đại Dân, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm trái pháp luật đâu. Hiện tại vốn tôi muốn kinh doanh ô tô nhưng không có