Không đến mười phút sau, một chiếc máy bay tư nhân đã được cấp phép bay đang ra khỏi nhà chứa.
Mà Dương phu nhân cũng đuổi đến nơi.
Vừa nhìn thấy đứa cháu máu me bê bết được Đào Hạnh đỡ lấy, bà vội vàng hỏi.
“Nó bị làm sao mà thành ra thế này? Bị từ lúc nào rồi mà bây giờ mới gọi cho bà già này?”
Đào Hạnh trước đó đã nghe trợ lý Danh nói sẽ liên hệ với bà ngoại của Đặng Lâm cho nên đoán chừng đây chính là người đó.
Anh thấp giọng giải thích.
“Anh ấy bị tổn thương ăn mòn bởi vũ khí AA.
Trước đó cháu định liên hệ quân khu điều động máy bay quân dụng, trên đó có thiết bị y tế.
Nhưng mà…”
“Là ai từ chối?” Dương phu nhân nghe một nửa thì đã hiểu kết cục.
“Là Thiếu tướng Khương, đại diện Tổng bộ phía nam.” Đào Hạnh cũng không che giấu mà nói ra.
Hôm nay là Đặng Lâm bị từ chối, ngày mai rất có thể là bản thân anh.
Đặng Lâm phía sau lưng có hậu thuẫn còn như thế thì anh chỉ là một lính quèn sẽ thê thảm thế nào.
Thật sự không dám nghĩ.
Dương phu nhân nghe đến đây thì nở nụ cười lạnh lùng.
Nợ này không trả không phải người dòng họ Dương.
Ở quân khu, Thiếu tướng Khương bỗng thấy lạnh sống lưng.
Ông ta chợt nghĩ, lúc nãy từ chối như vậy liệu có mang đến rắc rối chăng? Nhưng mà đâu thể vì một người lính mà điều động tài nguyên quân đội chứ.
Dù cho người lính này có chút đặc thù.
Thiếu tướng Khương lắc đầu, ông ta không sai thì cớ gì lại lo nghĩ.
Trợ lý Danh và Đào Hạnh đưa Đặng Lâm lên chiếc máy bay tư nhân HondaJet của Dương phu nhân trở về thành phố Long Uyên.
Trên đoạn đường đi, Đặng Lâm đã sớm rơi vào hôn mê, Đào Hạnh chỉ có thể tận lực giúp làm chậm ăn mòn.
Khi chiếc máy bay đáp xuống sân bay Long Uyên đã có trực thăng chờ sẵn, lập tức đưa Đặng Lâm trở về viện nghiên cứu.
Tại học viện, tiến sỹ Mai và Chỉ huy cùng một số nhân viên y tế đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bọn họ đưa Đặng Lâm lên băng ca đẩy vào phòng cấp cứu.
Đào Hạnh đi theo thuật lại tình trạng trước đó.
"Vết thương nhiễm trùng AA nặng.
Trước đó có thể tạm thời dừng lại có thể là nhờ một loại thuốc nào đó.
Lúc ở nước B tôi đã thấy vết thương có dấu hiệu tiếp tục ăn mòn nên có sử dụng năng lực điều trị.
Nhưng mà năng lực của tôi có hạn...".
Truyện Linh Dị
Đào Hạnh hít một hơi nói tiếp.
"Theo quan sát của tôi, anh ta đã nhiễm trùng độc cấp B."
Tiến sỹ Mai run lên một cái.
Bác sỹ phụ trách nhăn mặt nói.
"Nhiễm trùng độc cấp B? Còn có thể tệ hơn không?"
"Có." Đào Hạnh bất đắc sĩ nói.
"Ở nước B anh ta bị một loạt đạn AA bắn trúng cùng với khí độc.
Mặc dù không hít quá nhiều khí độc nhưng cũng đủ tác động lên cái cơ thể rệu rã này rồi."
Bác sỹ rất muốn trầm tư suy nghĩ, nhưng mà Đặng Lâm nằm trên giường cấp cứu không để ông ta có thời gian.
"Chuẩn bị phẫu thuật đi.
Trước tiên làm sạch vết thương đã."
Tiến sỹ Mai không phải bác sỹ cho nên phải ra ngoài phòng chờ cùng trợ lý Danh.
Đào Hạnh dù sao cũng là hỗ trợ trị liệu cho nên lưu lại.
Chỉ huy rất muốn có báo cáo nhiệm vụ, nhưng thấy tình trạng thế này, ông ta cũng không đến mức chờ không được.
Bên trong phòng phẫu thuật, các bác sỹ đang cố gắng khoét đi những mô bị hoại tử vì nhiễm độc trên những vết thương của Đặng Lâm đến độ mồ hôi rơi đầy đầu.
Không phải vì khó, mà vì quá nhiều.
Nếu không phải có Đào Hạnh điều trị và thể chất của người mang dị năng, Đặng Lâm nói không chừng đã gục ngã từ lâu.
Đào Hạnh cố gắng dùng năng lực của bản thân dò xét khắp cơ thể của Đặng Lâm, cuối cùng ngoài những dấu tích sụp đổ cũng chỉ cảm nhận được bài xích.
Cuối cùng khi thấy các chỉ số của Đặng Lâm khá hơn một chút, Đào Hạnh ra khỏi phòng phẫu thuật, bây giờ bên trong đó có hay không có anh cũng không ảnh hưởng gì nữa.
Thấy tiến sỹ Mai vẫn mặc nguyên áo blouse đang ngồi chờ đợi, sắc mặt tiều tụy.
Bà đã ngồi ngoài này mười hai tiếng đồng hồ kể từ lúc Đặng Lâm vào phẫu thuật.
Đào Hạnh đến máy bán hàng tự động gần đó mua hai lon cà phê rồi đến ngồi bên cạnh bà.
"Cô uống chút đi ạ."
Tiến sỹ Mai nhận lấy cà phê, bất giác nói.
"Cám ơn cậu.
Sao cậu biết tôi uống cà phê?"
"Cháu đoán cà phê là thức uống ưa thích của những người trong phòng thí nghiệm."
Tiến sỹ Mai phì cười, ngửa đầu uống một ngụm cà phê.
Sau đó khẽ nói.
"Cám ơn cậu.
Tôi nghe Danh nói cậu phản ứng rất nhanh trong tình huống khẩn cấp."
"Không có gì đâu ạ.
Cháu chỉ làm mọi chuyện rối tung.
Nếu lúc đó cháu để anh ta tự mình xử lý có lẽ nhanh hơn." Đào Hạnh nói xong thì hơi chút ngập ngừng, sau đó nhìn quanh như xác định không có ai khác mới hỏi tiến sỹ Mai.
"Cháu có thể hỏi một vài vấn đề được không ạ?"
"Về chuyện