Đặng Lâm thức dậy lúc nửa đêm vì một giấc mơ xưa cũ.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trên bầu trời đầy mây mịt mù.
Cô gái lõa thể nằm bên cạnh anh ta dường như bị đánh thức, mơ màng mở mắt nhìn đồng hồ, dùng giọng nói ngái ngủ hỏi.
“Sao vậy anh? Mới ba giờ sáng mà.”
Đặng Lâm xoa đầu cô nàng, cười nói.
“Anh trở về phòng đây.
Buổi sáng phải có mặt điểm danh lúc năm giờ.”
“Sớm vậy hả? Ở lại thêm chút đi.” Cô gái mè nheo, ôm lấy eo Đặng Lâm mà làm nũng.
Đặng Lâm cười thành tiếng, cúi xuống đặt nụ hôn lên môi cô gái, khẽ nói.
“Không được.
Để cấp trên phát hiện thì bị phạt đấy.”
Cô gái bĩu môi buông Đặng Lâm ra, nửa ngồi nửa nằm trên giường nhìn Đặng Lâm nhặt từng món quần áo mặc vào, cười nói.
“Lần sau lại đến tìm em đấy nhé.
Em thích anh rồi đó.”
Đặng Lâm mặc xong quần áo bước đi ra cửa, không quay đầu lại, một tay phất phất nói.
“Đừng thích anh, không có kết quả đâu.”
“Đúng là đồ vô tình.”
Cô gái cười nói, cũng không hờn giận.
Ở đây ai lại chẳng biết Đặng Lâm là người vô tình, không thích yêu đương chỉ thích làm tình, một playboy chính hiệu.
Nếu cùng anh ta vui vẻ phù hợp thì anh ta sẽ giữ liên lạc, ngược lại thì tình một đêm rồi thôi.
Còn nếu ngốc nghếch mà trao trái tim cho anh ta, thì vô vọng rồi.
Cô gái lắc đầu, nằm xuống kéo chăn quay lại giấc ngủ.
Cô thích anh ta là thật, nhưng thích cơ thể và kỹ thuật trên giường của anh ta mà thôi.
Cô không ngốc đến độ yêu một kẻ vô tình.
Đặng Lâm hai tay nhét vào túi quần, bước chân không nhanh không chậm từ khu kí túc xá nữ trở về khu kí túc xá nam.
Xung quanh im ắng không một tiếng động, giờ này ngoài những nhân viên trực đêm thì ai cũng đang trong giấc ngủ cả rồi.
Giờ này mà anh ta chỉ cần làm ra một tiếng động nhỏ trong hành lang này thì chuông báo động sẽ đánh thức tất cả mọi người.
Băng qua một khoảng sân rộng đến hàng rào ngăn cách giữa hai khu vực, Đặng Lâm tay bám hàng rào, chân dùng lực nhún một cái cả người đã nhẹ nhàng phóng qua.
Ngay lúc tiếp đất, một tia sáng chiếu nhanh qua chân anh ta rồi biến mất.
Đặng Lâm nhíu mày nhìn theo một hướng rồi tặc lưỡi, sau đó bước vào hành lang kí túc xá nam.
Leo hết năm tầng lầu vì không thể sử dụng thang máy, Đặng Lâm trở về đến phòng của mình.
Anh bật một bài nhạc thư giãn, sau đó đi ngâm mình trong bồn nước nóng, nhắm mắt hưởng thụ.
Từ ngày thí nghiệm bắt đầu, Đặng Lâm chưa từng ngủ quá năm tiếng một ngày.
Mọi người chẩn đoán điều trị, nguyên nhân có thể do thuốc, do những cuộc thí nghiệm hay do thay đổi cấu trúc gen.
Chỉ một mình Đặng Lâm biết, chứng mất ngủ này là do những áp lực mà anh tự tạo ra và ám ảnh tâm lý gây nên.
Mỗi khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Đặng Lâm đều sẽ mơ thấy cùng một cảnh mộng.
Lặp đi lặp lại suốt mười mấy năm.
Lúc đầu anh còn sợ hãi, lo lắng đến mức không thể nuốt nổi cơm mà thí nghiệm cũng không thể thực hiện.
Thế nhưng dần dà anh chẳng còn bị giấc mơ ấy ảnh hưởng.
Có chăng là chỉ vì nó mà anh không thể ngủ đủ giấc nữa.
Khi Đặng Lâm một lần nữa mở mắt thời gian trên đồng hồ đã điểm năm giờ kém mười lăm, nước trong bồn cũng nguội lạnh.
Đặng Lâm bước ra khỏi bồn, lau khô người rồi mở tủ lấy một bộ đồng phục mặc vào.
Đồng hồ điểm đúng năm giờ, trên cửa ra vào xuất hiện một màn hình hiển thị quét nhân dạng.
Đặng Lâm đi đến đứng nghiêm trước màn hình chờ đợi.
Một giọng nói máy móc cất lên.
“Họ Tên: Đặng Lâm.
Mã số: E205.
Tuổi: Hai mươi bảy.
Dị năng: Hóa hình, thân pháp.
Tình trạng sức khỏe: Ổn định.
Điểm danh.”
“Có!” Đặng Lâm rành rọt đáp lời.
“Đã xác nhận giọng nói.
Xin chào đồng chí E205, nhiệm vụ lần này của đồng chí là bảo hộ yếu nhân.
Cụ thể nhiệm vụ xin tiền về Phòng Điều Hành để biết thêm chi tiết.”
Giọng nói máy móc vừa kết thúc, màn hình trên cửa cũng biến mất.
Đặng Lâm thả lỏng người, xoa xoa cái cổ hơi mỏi, chân xỏ giày chuẩn bị rời khỏi phòng.
Thế nhưng mà vừa ra khỏi phòng thì một cơn gió nhẹ từ đâu thổi tới, Đặng Lâm bất giác rùng mình hắt hơi một cái.
“Ừm, có vẻ không ổn rồi.” Đặng Lâm thì thào tự nói.
“Chắc là lúc nãy ngâm mình lâu quá.”
Trong Phòng Điều Hành, Đặng Lâm đứng trước bàn làm việc của chỉ huy, trên bàn là một bìa hồ sơ.
Chỉ huy không nhìn Đặng Lâm, luôn tay đánh máy, miệng dặn dò.
“E205, lần này đối tượng là nữ.
Tôi biết đồng chí phóng khoáng, nhưng làm ơn lần này đừng phóng khoáng với đối tượng.
Tôi sẽ cảm ơn đồng chí nhiều nhiều lắm.”
Đặng Lâm không trả lời, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn những hàng máy tính phía dưới, xem những nhân viên bận rộn làm việc.
Chờ mà không thấy Đặng Lâm trả lời, chỉ huy dừng tay đánh máy ngước mắt nhìn anh.
“E205! Tôi nói nãy giờ đồng chí có nghe không đó?”
“Báo cáo chỉ huy, tôi đã nghe rõ.” Đặng Lâm thu tầm mắt, nhìn chỉ huy cười nói.
“Trời ạ.
Sao chỉ có cậu là người có thể tiếp nhiệm vụ lúc này chứ.” Chỉ huy bóp trán bất đắc dĩ nói,