Sắp đến Tết Nguyên Đán, phía Tổng bộ cũng thôi giao nhiệm vụ xuống.
Ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ ở ngoài thì những người còn lại đều được nghỉ ngơi.
Mỗi người có ba ngày phép.
Đặng Lâm ngồi trong phòng làm việc nhìn công văn được gửi xuống rồi nhìn lịch phân công trực ban và nghỉ phép mà âu sầu.
Sở dĩ âu sầu là bởi vì từ trước đến giờ việc phân công lịch trình này đều là do Hoàng Danh hoàn thành, mà lúc này Hoàng Danh đã nghỉ phép trở về viện nghiên cứu kiểm tra tổng quát mất rồi.
Cho nên việc này tất nhiên lại rơi vào tay đội trưởng là anh.
Đặng Lâm nhìn danh sách hơn hai mươi con người, ánh mắt thoáng chút phức tạp.
Ngày bình thường ai đi làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, ai ở lại thì trực ban.
Mà bởi vì bọn họ ở quân doanh cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể gọi đến trình diện.
Nhưng tình huống lúc này thì không giống, mỗi người đều có ba ngày phép, tự do hoạt động, anh không biết phải phân công thế nào cho công bằng.
Đúng lúc này Tú Hiền gõ cửa bước vào, trông thấy Đặng Lâm ngồi suy tư trước bàn giấy thì hơi ngẩn ra.
Anh thận trọng hỏi.
“Mày đang suy tư cái gì đấy?”
Trong suy nghĩ của Tú Hiền, việc có thể khiến Đặng Lâm phải âu lo suy nghĩ hẳn phải là một việc nghiêm trọng lắm.
Đặng Lâm nghe Tú Hiền hỏi thì ngẩn lên, sau đó chìa danh sách ra bất đắc dĩ nói.
“Mày IQ cao như vậy, hay là giúp tao làm cái này đi.”
Tú Hiền tim đánh ‘thịch’ một cái, bước đến xem.
Không xem thì thôi, xem xong chỉ muốn chửi thề.
Tú Hiền thả tờ danh sách xuống bàn, trong lòng vô vàng cảm thán.
Sao anh có thể quên mất thằng anh họ này của anh là một kẻ năng lực cực mạnh nhưng mà đối mặt với giấy tờ lại là một kẻ cực ngu chứ.
Anh ta có thể phân chia sắp xếp chiến dịch, dàn xếp thoả thuận, tính toán bố cục.
Nhưng cứ đụng tới giấy tờ là não phẳng như một con koala.
“Tao hỏi thật.” Tú Hiền kéo ghế ngồi đối diện Đặng Lâm, mệt mỏi xoa mi tâm nói.
“Giấy tờ có thù với mày à?”
Đặng Lâm dùng ánh mắt bất lực nhìn Tú Hiền nói.
“Tao cũng không muốn đâu.
Nhưng nhìn mớ giấy tờ này thì não tao tự động treo máy.”
“Giờ mày không nhìn giấy tờ nữa, tao hỏi đơn giản thôi.
Hai mươi mốt người, mỗi người phải đi làm ba nhiệm vụ thì mày sẽ chia lịch làm việc thế nào?”
Đặng Lâm chớp mắt nhìn Tú Hiền, vô thức nói.
“Chia thế nào? Tao đi phát đơn đăng ký nhiệm vụ thôi.
Ba người một tổ mà hành động.”
Tú Hiền ném ánh mắt khinh bỉ nhìn Đặng Lâm.
“Vậy mày ở đây sầu não cái quái gì? Đi dán thông báo đăng ký lịch nghỉ thôi.
Ba người một tổ cùng nhau nghỉ.
Vậy là được rồi.
Vẫn đảm bảo mỗi ngày có trên bảy mươi phần trăm quân số hoạt động.”
Đặng Lâm xấu hổ cúi mặt.
Chuyện đơn giản như thế nhưng anh ngồi xoắn xít nửa này.
Đây có phải là IQ không online trong truyền thuyết không?
“Mày ỷ lại vào lão Danh quá rồi, cho nên đụng đến thì mày ngu ra.” Tú Hiền chỉ tiếc sắt rèn không thành thép, bất lực nói.
“Mày nói tao ngu?” Lúc này Đặng Lâm bỗng bắt được mấu chốt.
“M* kiếp ở chỗ này tao vẫn là đội trưởng của mày đó.”
Tú Hiền nhún vai, chuyển chủ đề.
“Mấy đứa tụi nó muốn tổ chức tiệc tất niên.
Mày có tham gia không?”
“Tiệc? Đi, sao lại không đi.” Đặng Lâm dẹp giấy tờ đứng dậy thoải mái nói.
“Mày không hỏi xem tiệc thế nào mà đã đồng ý rồi?” Tú Hiền cười bỡn cợt.
“Ở đây có đứa nào ăn chơi qua tao hả? Tao chỉ sợ nếu để tao dắt thì tụi mày chơi không nổi.” Đặng Lâm cười nhạt đứng dậy khoác áo đi ra ngoài.
Tú Hiền bỗng có dự cảm không tốt lắm.
Cuối cùng sau bữa ăn nhậu bét nhè, Đặng Lâm thực sự đưa cấp dưới đi ăn chơi.
Điểm đến tất nhiên là một cơ sở mà anh đang kinh doanh.
Lúc vừa chuyển đến Lâm Viên, Đặng Lâm đã ngay lập tức mở một cái club giữa phố núi bạt ngàn này.
Đặt cái tên