Viện nghiên cứu nằm bên trong khu học viện biệt lập ngoại ô thành phố Long Uyên, thủ đô của nước V.
Đặng Lâm lái xe mất một tiếng đồng hồ mới từ khu học viện biệt lập đến được trung tâm thành phố.
Lượn một vòng hồ Lục Thủy, Đặng Lâm dừng lại trước một quán bar nhộn nhịp tấp nập khách ra vào.
Tháo mũ bảo hiểm xuống, Đặng Lâm nheo mắt nhìn biển hiệu nhấp nháy đèn màu của quán bar, anh dựng xe bên đường rồi bước xuống xe.
Nhìn một hàng dài người đang xếp hàng chờ được vào bên trong, Đặng Lâm thong dong bước đến cửa ra vào.
“Anh có đặt chỗ trước chưa?” Một gã bảo vệ đô con đứng chắn trước mặt Đặng Lâm cất tiếng hỏi.
“Chưa.” Đặng Lâm cười nói.
“Nhưng mà tôi không cần đặt trước.”
“Xin lỗi anh, nếu không có đặt trước thì anh phải xếp hàng chờ.” Gã bảo vệ vẫn đứng chắn trước cửa.
“Gọi quản lý của mấy anh ra đây.” Đặng Lâm cũng không vội vàng, thời gian không nhiều nhưng cũng không đến mức gấp gáp.
“Quản lý của chúng tôi hiện tại không có mặt tại đây.
Anh vui lòng xếp hàng, hoặc đi nơi khác.” Gã bảo vệ có vẻ mất kiên nhẫn.
Ngày nào gã cũng gặp một đám cậu ấm cô chiêu không biết điều, ỷ có chút tiền thì lên mặt trịnh thượng.
Đặng Lâm tặc lưỡi một cái, sờ túi quần lấy điện thoại ra đi tìm một dãy số.
Nhưng mà hình như dãy số anh muốn tìm lại không có.
“Đến lúc cần thì không tìm thấy.” Đặng Lâm oán thầm một câu như vậy, rồi ấn một dãy số khác.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Alô, cậu chủ.
Có việc gì cần căn dặn sao? Cậu cần về nhà rồi?”
“Chú Ba, gọi quản lý bên Wolf Bar cho tôi đi.
Tôi bị chặn ngoài cửa.”
Đặng Lâm bình tĩnh nói, nhưng chú Ba bên kia nghe ra một tia không vui.
Làm sao mà vui được? Có ai vui vẻ khi bị chặn trước cửa quán xá nhà mình đâu.
“Tôi sẽ có mặt ở đó ngay.” Chú Ba vội nói.
“Không cần, gọi quản lý về.
Tôi nghe nói hôm nay quản lý không có mặt tại bar.” Đặng Lâm ngắt lời chú Ba.
Anh không muốn làm ầm ĩ vụ này lên, mặc dù lát nữa khả năng quản lý phải chịu trách mắng là không tránh khỏi.
Chú Ba lập tức đáp ứng, gọi một cuộc gọi đến vị quản lý kia.
Quản lý Wolf Bar tên gọi là Châu Quý Đan, một người đàn ông hơn ba mươi nổi tiếng đào hoa sát gái.
Lúc Đặng Lâm còn đang bị chặn ngoài cửa thì Quý Đan đang hưởng thụ ở một khách sạn gần đó.
Nhìn thấy người gọi đến là chú Ba, Quý Đan vội đẩy người tình ra nhanh chóng bắt máy.
“Dạ alo em nghe đây anh Ba.”
“Cậu đang ở đâu vậy?” Chú Ba lãnh đạm hỏi.
“Dạ em đang ở…” Quý Đan bối rối.
Việc gã trốn việc đi chơi không phải bí mật, nhưng mà trước giờ cũng không ai hỏi tới, miễn quán bar ăn nên làm ra là được.
Nhưng mà vuốt mặt nể mũi, những lúc có cấp trên đến thì Quý Đan luôn có mặt tại đó một cách nhanh nhất.
Gã nghĩ thầm, tại sao hôm nay người của ông chủ đến mà không ai thông báo cho gã?
Gã nào biết được, đến thị sát tình hình không phải chú Ba mà là đích thân ông chủ của gã.
Bên này Quý Đan ấp úng không ra lời, bên kia chú Ba đã tiếp lời.
“Cậu Đan, đừng trách tôi không cảnh báo cậu.
Nếu trong vòng năm phút nữa cậu không về tới Wolf Bar thì ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa.”
Nói rồi chú Ba ngắt máy.
Quý Đan nghe xong thì toàn thân lạnh lẽo, vội vàng mặc quần áo, bỏ mặc người tình mà chạy về quán bar.
Quý Đan về tới quán bar, việc đầu tiên là hỏi bảo vệ.
“Này, hôm nay anh Ba đến à?”
Quý Đan lúc tuyển nhân viên đã cho mọi người nhận mặt tất cả nhân vật cấp cao của quán bar cũng vì một ngày này.
Chỉ cần một người xuất hiện thôi thì sẽ có nhân viên báo lại với gã ngay lập tức.
Gã bảo vệ lắc đầu.
“Dạ đâu có đâu anh.
Hôm nay không thấy cấp trên nào ghé tới.
Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Cậu đừng có ấp úng nữa!” Quý Đan gắt gỏng nói.
Gã đã gấp gần chết mà tên này còn đứng đó dông dài.
“Có một cậu thanh niên không có đặt chỗ nhưng đòi vào sớm…”
“Thì bắt nó xếp hàng, cậu lần đầu đi làm à?”
“Em cũng không cho vào, nhưng cậu ta muốn gặp quản lý.” Gã bảo vệ càng nói càng thấp thỏm.
Bởi vì gã lờ mờ nhìn ra được sắp có chuyện không hay.
“Không gặp.
Vớ vẩn.
Đứa nào không đặt chỗ cũng đòi gặp tôi thì tôi còn thời gian làm chuyện khác nữa chắc?” Quý Đan tức giận đẩy gã bảo vệ sang một bên định đi vào thì nghe sau lưng truyền đến giọng nói.
“Quản lý Đan.
Anh bận rộn nhỉ?”
Quý Đan theo phản xạ quay lại nhìn thì thấy Đặng Lâm đang đứng nhếch môi cười.
Gã vội vàng cúi người xum xoe định lên tiếng thì bị Đặng Lâm ngăn lại.
“Đi vào trong rồi nói.
Tôi không thích đứng hứng gió ở ngoài này.”
“Vâng vâng vâng.
Lối này lối này.”
Quý Đan vội vàng đưa Đặng Lâm đi vào dưới sự ngỡ ngàng của bảo vệ.
Gã ngẩn ra, có phải là lúc nãy thái độ hơi sai sai rồi chăng?
Dường như đọc được suy nghĩ của gã bảo vệ, Đặng Lâm dừng lại nói với gã.
“Anh làm không sai, nguyên tắc vẫn là nguyên tắc.
Tại tôi không báo trước khi đến thôi.”
Nói rồi anh bước đi thẳng, không còn quan tâm gã nghĩ gì.
Quý Đan đưa Đặng Lâm vào phòng quản lý, nhìn Đặng Lâm ngồi vào bàn làm việc còn bản thân thì đứng khúm múm một bên.
“Anh Đan, anh nói xem tình hình gần đây quán xá làm ăn thế nào?” Đặng Lâm tùy ý lật một vài tài liệu trên bàn, bên trong là mấy hóa đơn phòng VVIP của mấy cái tên quen có lạ có.
“Về cái này thì, hiện tại quán bar của mình đang trên đà phát triển rất mạnh.
Doanh thu sáu tháng đầu năm vượt chỉ tiêu năm ngoái.
Những báo cáo này tôi