Phố Cổ luôn là nơi nhộn nhịp nhất Long Uyên về đêm.
Ở nơi này người ta có thể bắt gặp đủ các loại hình kinh doanh từ bình dân đến cao cấp.
Phố Cổ có ba mươi sáu phố phường được hình thành từ thời phong kiến khi mà nơi này bắt đầu xuất hiện các khu dân cư sinh hoạt và buôn bán rồi dần dà trở thành khu vực sầm uất nhất kinh thành thời ấy.
Giao thương phát triển để rồi từ đó hình thành những phố nghề đặc trưng mang đậm nét truyền thống.
Thậm chí người ta còn có hẳn một bài vè.
“Rủ nhau chơi khắp Long Thành,
Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai;
...
Người về nhớ cảnh ngẩn ngơ,
Bút hoa xin chép nên thơ lưu truyền.”
Chính vì sự sầm uất và nổi tiếng ấy mà để có được một cơ sở kinh doanh ở Phố Cổ thực sự khó khăn vô cùng.
Một phần là vì giá thuê mặt bằng ở nơi này đắt đỏ nhất nhì thủ đô, một phần khác là vì buôn có bạn mà bán phải có phường, những người nơi đây thường không dễ cho người ngoài vào vòng tròn kinh doanh của họ.
Nhưng đấy là với người khác, chứ còn với một người có cây cao bóng cả để dựa vào như Đặng Lâm, việc có một cái mặt bằng lớn gấp đôi người khác để kinh doanh thì chẳng khó tí nào.
Thế nhưng anh vẫn chọn cho mình một cái góc khuất, diện tích mặt đất không lớn để mở một cái club.
Wolf Club nằm trong chuỗi hệ thống Wolf-Chain Ltd., cùng với những loại hình giải trí khác mang thương hiệu Wolf do Nguyễn Hoàng Danh, tức trợ lý Danh đứng tên giấy phép kinh doanh cũng như trực tiếp điều hành, còn Đặng Lâm là chủ đầu tư ở phía sau.
Wolf Club chỉ mở cửa giới hạn cho những người đã đăng ký thành viên tham gia.
Những thành viên này đều đã qua sàn lọc lựa chọn cũng như nộp một khoản phí không nhỏ mới có thể chính thức gia nhập danh sách.
Người có thẻ thành viên có thể mang theo số lượng bạn bè nhất định tùy theo cấp độ thành viên của bản thân từ thấp nhất là hạng B - Bronze Member đến cao nhất là hạng D - Diamond Member.
Đi kèm với sự nghiêm ngặt về vấn đề thành viên, thì chất lượng phục vụ ở nơi này cũng không hề thấp, vô cùng xứng đáng với một đống tiền mà các thành viên phải bỏ ra.
Đặng Lâm không thường đến nơi này, chỉ là vì nơi này khá ồn nào, anh thích những nơi yên tĩnh như Wolf Bar bên hồ Lục Thủy kia.
Nhưng mà hiện giờ Đặng Lâm không cần nơi yên tĩnh suy nghĩ, không cần rượu làm tê liệt mình, mà cần một nơi xả hết tức giận cũng như làm đầu óc mình càng thêm thanh tỉnh.
Nói nghe ngược đời, nhưng Đặng Lâm là loại người càng chiến đấu càng bình tĩnh.
Lúc anh ở một mình thì có xu hướng mông lung nhiều hơn.
Vậy nên hôm nay anh đến Wolf Club, cũng thuận tiện thông báo cho quản lý ở đây biết để chuẩn bị.
Bên dưới tầng hầm Wolf Club là một không gian có diện tích lớn hơn phía trên rất nhiều.
Được chia làm ba gian.
Gian ngoài cùng là khu vực võ đài, chuyên dành cho sự kiện đặc biệt mỗi cuối tuần của club: Đấu Võ Đài.
Người khiêu chiến có thể sử dụng tất cả các loại võ học mà mình biết như muay, quyền anh, võ cổ truyền vân vân, nhưng tuyệt đối không được mang vũ khí, không sử dụng chất cấm và đánh đến điểm thắng là ngừng, không được ra sát chiêu.
Đây là điểm thu hút của nơi này, bởi vì những trận đấu kia còn mang theo một thứ lợi nhuận khổng lồ - Cá cược.
Dù cá cược cũng là phạm pháp, nhưng dưới nghiêm lệnh của Đặng Lâm, không ai dám nhúng tay làm tỉ số, để cho cá cược đúng với bản chất của nó là hên xui dựa theo võ sĩ mà họ cược.
Gian phía trong là phòng luyện tập, dành cho các võ sĩ hoặc các thành viên có nhu cầu thượng võ đài mà không muốn quyết chiến như ngoài kia.
Bên trong này có toàn bộ các dụng cụ tập hiện đại nhất, được kiểm tra chất lượng định kì tránh gây thương tích cho khách hàng, có huấn luyện viên túc trực để hướng dẫn các bài tập từ cơ bản đến nâng cao.
Gian cuối cùng là phòng điều hành.
Nghiêm cấm bất kì ai không phận sự kể cả nhân viên quán.
Từ phòng điều hành có thể nhìn bao quát cả club thông qua hệ thống CCTV dày đặc.
Chỗ này thường chỉ có nhân viên chuyên chức ở lại giám sát, quản lý và Đặng Lâm ghé qua.
Lúc này Đặng Lâm đang trong một căn buồng nhỏ trong phòng điều hành để thay trang phục.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen có viền đỏ chuyên dùng trên võ đài để lộ bắp tay bắp chân săn chắc, cổ tay và cổ chân quấn băng trắng bảo vệ.
Thay xong trang phục, cả người anh lập tức toát lên vẻ kiêu ngạo bất phục, rất tùy ý nhưng cũng cực kì thu hút.
Anh mở cửa vào phòng tập, một mình trút hết tâm trạng lên bao cát.
Mặc dù anh không phải là người khiến Hoàng Danh phải đau đớn nằm trong phòng cách ly, nhưng nhìn người bạn cùng mình lớn lên vật vã chống chọi lại những phản ứng chết tiệt kia mà bản thân anh lại chẳng làm được gì khiến Đặng Lâm cảm thấy bực bội.
Anh biết trên đời này không gì là toàn vẹn, bản thân anh cũng không phải cái gì cũng làm được, đến cơ thể anh còn như ngọn đèn trước gió.
Nhưng anh là con người có tính kiểm soát mạnh.
Anh ghét những gì trượt khỏi dự tính của bản thân.
Ghét bản thân bất lực.
Một anh trai mất tích, một em gái nằm hôn mê và một người khác