Hai cha con cứ như vậy một động một tĩnh mà để thời gian trôi qua.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, người quản gia nhìn ra bên ngoài vài lần thì Yến Cửu mới hỏi: "Ba, đã đến giờ ăn rồi.
"Nói xong liền đứng dậy định đi vào nhà ăn.
Lại không nghĩ lúc này Yến Quốc Hoài thu hồi chiêu thức, ngồi xuống, nói: “Nghe nói gần đây con không liên quan gì đến chuyện công ty.
"Yến Cửu chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống, chán nản nghịch nắp cốc, "Cũng không thể hoàn toan nói thế, con còn ký một ít văn kiện.
"“Bao nhiêu?” Yến Quốc Hoài nhẹ nhang rót một ly, sau đó uống một ngụm.
Yến Cửu chống cằm, tùy ý nghịch chén trà, rất không chắc chắn, "Bốn hay năm phần nhỉ? Hai hay ba phần?"Bộ dạng không để tâm cực kỳ rõ ràng.
Đối với chuyện này, Yến Quốc Hoài cũng không tức giận, hắn chỉ nói một câu, “con khoảng thời gian trước bị thương nên không có thời gian, đợi chút nữa ăn cơm xong con liền có thể đi gặp mẹ.
Nghe nói hôm qua mẹ con bị ốm lúc đó đã làm vỡ một chiếc bát sứ,thiếu chút nữa tự làm mình bị trầy xước.
”tay Yến Cửu run lên, cái ly rơi trên bàn, phát ra tiếng vang không nhỏ.
Cô nhướng mắt nhìn người ngồi trước