So với nỗi buồn của đám giam đốc và Tôn Thư Tú, Yến Cửu bên này tự nhiên thuận buồm suôi gió hơn rất nhiều.Mấy ngày nay vết thương của cô gần như đã bình phục, được tháo băng, cô có thể thoải mái ngồi trong phòng làm việc và đọc báo.Nhìn tin tức bên trên, khóe miệng ý cười càng sâu."Tôi thực sự tò mò, cái đám giám đốc đó sẽ nghĩ gì khi thấy mấy phóng viên cầm tiền của họ không những không làm mất uy tín của tôi, mà cuối cùng còn tung hô tôi một cách sâu sắc."Nhưng Phó Tư, người đang đứng ở bàn làm việc, nhìn bức ảnh chiếm cả trang trên báo mà ánh mắt trở nên lạnh lẽo.Để có được người đọc và doanh số bán được hàng, đám phóng viên đó còn lưu giữ những bức ảnh khác, toàn bộ tất cả đều là cảnh cô đang quỳ.Thậm chí ngay cả phiên bản thu nhỏ của mỗi góc độ cũng được gắn vào các trang báo.Phó Tư nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, “Kỳ thật cô không cần làm chuyện này."Với khả năng của anh, cho dù là những điều khoản bồi thường vô lý đó vẫn có thể dùng thủ đoạn áp xuống.Yến Cửu liếc nhìn mấy tấm ảnh rồi mỉm cười, "Tôi biết, anh