Phó Tư mắt thấy rằng mình sắp bị áp sát đến góc tường, mà Yến Cửu vẫn còn không dừng lại.Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần ....!.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Cho đến khi chóp mũi quanh quẩn lưu lại mùi hương, thân thể anh đột nhiên cứng đờ, lập tức chịu thua.“Bên trên là số đo của tôi.”Yến Cửu thấy ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, cả người căng chặt vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Nói sớm một chút không phải là được rồi sao.”Sau đó, cô lùi lại vài bước, và nói với người nhân viên nữ: " Đem này bộ quần áo này đưa cho anh ấy thử xem.”“Vâng thưa tiểu thư.”Theo lời mời của nữ nhân viên, Phó Tư chỉ có thể bất đắc dĩ vào phòng thay đồ.Chờ đến người đó hoan toan đi vào trong, Yến Cửu mới lấy điện thoại di động ra, điện thoại rung liên tục tiếng “Ong ong” không ngừng vang lên.Nhìn mặt trên chiếc điện thoại không rõ tên, cô khuôn mặt đen tối nở một nụ cười mờ ám.Đang định đứng dậy đi nghe điện thoại lại không nghĩ lúc này cô nhân viên đứng cách đó không xa nói nói: “Bộ quần áo này đã được vị