Yến Cửu nhìn đám người kia lên thuyền, sự tươi cười dần dần thu lại.
Ánh trăng mờ ảo rơi trên khuôn mặt thanh tú của cô, nhuốm chút thần bí và lạnh lùng.
Đầu tiên cô ấy lấy điện thoại di động ra và gửi một đoạn tin nhắn.
Sau đó, co rút con dao găm từ thắt lưng ra và đâm vào cánh tay của mình một cách dứt khoát.
Cô đâm thật sự không nhẹ, máu tức khắc tuôn ra.
Nhưng khuôn mặt cô trông như bình thường không có chuyện gì xảy ra, rất binh thản.
Chờ nửa tiếng đồng hồ, từ xa có một chiếc ô tô chạy tới.
Người nọ vừa xuống xe, liền dò hỏi: “Không biết đại tiểu thư tìm tôi gấp như thế là có chuyện gì sao?”Yến Cửu nhìn Từ Thanh, hai người đã không gặp nhau mới hơn một tuần, trong lòng không khỏi xuýt xoa hiện lên nụ cười lạnh.
Nhưng trên mặt cô lại giả vờ bày ra một bộ dạng vô cùng nôn nóng, “trợ lý Từ, tôi dựa theo phân phó của anh đem tất cả thuốc nổ cuối cùng đều bỏ vào trong.
Nhưng không ngờ tôi đã gặp vài người không rõ thân phận! Tôi không dám tùy tiện cử người vào trong, nhưng tôi sợ rằng thân thủ không đủ, hay là anh cử người của Yến thị đến để xem xét thử đi? "Từ Thanh, người này rốt cuộc đã ở bên cạnh Yến Quốc Hoài làm tay chân nhiều năm như vậy, tâm tư rất cẩn thận, “làm thế nào đang êm đẹp lại có người thân phận khả nghi đi vào?”“Tôi cũng không biết, có thể đám