Mùa đông Trinh Ninh năm thứ mười hai, tuyết rơi muộn hơn một tháng so với năm ngoái, khí lạnh ngoài trời cùng với gió rét buốt, lạnh tới khiến người co rúm lại.
Ngoài bức tường trong cung ở phía Đông Nam kinh thành, trên khu đất săn bắt Hải Nam Tử1 của hoàng thất rộng khoảng hai mươi nghìn mét vuông, tất cả Hải hộ2 đều đang chờ đợi trận tuyết đầu tiên trong năm nay.(1) Nam Hải Tử: Nơi săn bắn, bãi chăn nuôi, thời Minh lấy nơi này làm cư trú tạm thời của hoạn quan, sau hai mươi vòn tuyển chọn mới được nhập cung.(2) Hải hộ: Người làm công trong Hải Nam Tử.Đặng Anh dựa người vào vách đá, trước mắt là một đám người quần áo đơn bạc như anh.Họ tụm năm tụm ba lại ngồi với nhau trong góc, im lặng nhìn Đặng Anh, cảm xúc khó nói nên lời.
Đặng Anh lùi đôi chân còn mang dụng cụ tra tấn của mình ra sau vài bước, ống quần rơi xuống miễn cưỡng che được cổ chân đầy vết thương.
Một thanh niên trẻ xé một mảnh vải trên quần áo ngay trước mặt mọi người, thử đưa cho Đặng Anh, dè dặt nói: "Dùng nó băng bó lại cổ chân đi."Đặng Anh cúi đầu nhìn tấm vải rách màu trắng, nhất thời có cảm giác cảnh ngộ tương liên với đám người này.Nơi bọn họ đang ở là nhà kho của Nam Hải Tử, thường dùng để chứa lương thực và thịt ở Hải Tử để chuẩn bị chuyển vào trong cung, nhưng lúc này nhà kho gần như trống rỗng, chỉ có mấy miếng thịt khô treo trên nóc nhà.Thu năm nay mất mùa nên Ti lễ giám đã biến nơi này thành trại giam tạm thời, tất cả hoạn quan sống trong nhà kho đều không có quê quán.
Vào những năm đầu của Trinh Ninh, triều đình đã cấm tự ý thiến nam giới, những hình phạt nghiêm khắc cũng bị áp đặt đối với những người trốn tránh lao dịch tự thiến.Nhưng sau đó, do con cháu hoàng thất ngày càng nhiều, công việc của hai mươi tư cục dần trở nên phức tạp hơn và nhu cầu về hoạn quan cũng tăng lên, vì vậy lệnh cấm trong những năm đầu cơ bản đã mất dần hiệu lực.Người trong Hải Nam Tử, chủ yếu là tự thiến, có những người chưa đến mười lăm mười sáu tuổi, có người thì đã già.
Ban ngày họ làm việc ở Nam Hải Tử, tối đến ngồi lại với nhau trong nhà kho chật trội, ai nấy đều mong mỏi chờ một ngày nào đó Ti lễ giám và hai tư cục đến chọn đi.Đặng Anh là người “đàn ông” duy nhất trong đám người này.Cũng không biết là do có người sắp xếp hay không.Con kiến hôi vây khốn thương hạc.Đây cũng coi như sự nhục nhã to lớn nhất trước lúc hành hình.“Cái này không…ây mẹ nó...”Ngọn đèn ngoài cửa kéo bóng người ra thành một vệt dài.Đặng Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Uyển ôm một chồng thảo dược đi từ góc ngoài cửa vào, lời còn chưa kịp nói hết đã ngã ngay trước mặt chàng.Khắp nền là cỏ khô cùng với lúa mì rơi vãi, da thịt đè lên trên đó lập tức chảy máu.Dương Uyển đau đến híp mắt, giùng giằng ngồi dậy nhìn cánh tay mình một cái, bất lực thổi vài hơi vào chỗ vết thương.Nửa tháng đã trôi qua, cô vẫn không thể nào thích ứng với thân thể này được.Người trong kho không ai lên tiếng, hiển nhiên là không phải lần đầu gặp Dương Uyển.Đồng loạt nhìn cô một cái rồi sau đó ai về chỗ nấy.Dương Uyển ho khan một tiếng, nhổ ít cỏ khô trong miệng ra, lúc chuẩn bị đứng lên, trán lại đụng vào ngón tay lạnh lẽo của Đặng Anh.Cô chỉ lo đứng dậy, người trước mặt vẫn trầm mặc ngồi tựa vào tường, cánh tay đưa về phía cô cũng chậm chạp thu lại, trên cổ tay là hình cụ trói buộc.
Lúc này, tay áo tù đơn bạc trượt xuống khuỷu tay, lộ ra vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau.Người đẹp tuyệt sắc.Dương Uyển cảm khái trong lòng, cái cảm giác vụn vỡ yếu đuối sau khi bị tra tấn xong này, chèn thêm nỗi đau tan nhà nát cửa mất người thân, suốt đời chịu tủi nhục nhưng tính cách vẫn rất cố chấp, nếu như trở về thời hiện đại, phải làm biết bao cô gái đau lòng đây.Đã vậy hắn còn không nói chuyện, vẻ mặt bình tĩnh, cử chỉ chừng mực.
Vẫn rất lịch sự với Dương Uyển khi mới đầu có cảm giác thần bí coi hắn làm đối tượng nghiên cứu.“Được… được rồi, ta tự đứng lên được.”Cô vừa nói vừa đứng dậy, phủi sạch cỏ khô trên người mình, cẩn thận đẩy hết đống cỏ khô trên mặt đất đến bên chân Đặng Anh.“Cái vết thương ở cổ chân anh còn bị mài tiếp nữa là sẽ lộ xương đấy, về sau cái chân này què mất.
Tôi không phải thầy thuốc chính hiệu gì, nhưng loại thảo dược này là bà tôi dạy tôi hồi bé, tôi cũng không biết mình có nhớ được đúng hết không.
Nếu lành được, anh không cần cảm ơn tôi đâu, nếu không lành được…”Nàng đưa tay ra tính xắn ống quần của Đặng Anh lên: “Nếu như không khỏi ãnh cũng đừng trách…”Tay cô vừa nắm được ống quần, đột nhiên Đặng Anh nhấc chân sang bên cạnh, Dương Uyển không kịp đề phòng, bị lực kéo đột ngột của chàng giật theo, lại ngã một cú chổng vó.“Ai yaa…”Đặng Anh vẫn không nói gì, ánh mắt cũng không có gì phòng bị, chỉ là có chút khó hiểu.Dương Uyển nằm trên mặt đất trợn trừng mắt, lồm cồm bò dậy, dứt khoát ngồi xếp bằng trước mặt chàng, bình tĩnh túm lại mái tóc tán loạn, xòe hai bàn tay ra, gắng hết sức cho giọng mình nghe thật thành khẩn: “Nào, tôi thẳng thắn chia sẻ với anh nhé, tôi chỉ muốn đắp thuốc cho anh thôi, anh cũng nói cho tôi biết đi, đã nửa tháng rồi, phải thế nào anh mới đồng ý để tôi chạm vào anh?”Đặng Anh giữ gông cùm trên tay, khom lưng kéo ống quần bị Dương Uyển vén dở xuống, tiếp đó đặt tay lên đầu gối, im lặng nhắm mắt lại.Giống như trước đây, mọi sự nhẫn nại đều dâng hiến cho tài liệu lịch sử, Dương Uyển cảm thấy mình của lúc này tốt tính đến chính bản thân cô cũng có cảm giác không chân thực.“Đặng Anh.”Cô nhìn chằm chằm vào mặt Đặng Anh, điều chỉnh cảm xúc, gọi cả họ tên anh.Người trước mặt cũng chỉ giật giật mí mắt.Một hoạn quan đã có tuổi ngồi cạnh Đặng Anh không nhìn tiếp được nữa, cất tiếng khuyên Dương Uyển: “Cô nương, từ lúc bị áp giải vào chỗ chúng tôi đến giờ, cậu ta chưa từng mở miệng, chắc là…” Ông ta chỉ vào yết hầu mình.Dương Uyển nghe vậy không khỏi bật cười: “Ha, anh ta không những biết nói, sau này thậm chí còn nói đến chọc tức một đống người cho mà xem.”Ông lão nghe giọng nói trong trẻo của cô xong cũng cười: “Cô nương này cũng biết nói chuyện lắm.”Dù có ở thời đại nào thì được người khác khen vẫn cứ là vui vẻ.Dương Uyển đem một nắm thảo dược trong tay cho ông lão: “Ông ơi, cháu thấy tay ông cũng bị thương, ông giã nát cái này rồi đắp lên sẽ có ích đó.”Ông lão không dám lấy, lại hỏi: “Cô nương lấy được những thứ thảo