Nói ra cũng lạ.Đầu xuân năm thứ mười hai vẫn luôn là ngày có gió khô, nhưng vừa đến tháng hai, mưa lại đột ngột nhiều hơn trước rất nhiều.Đặng Anh cũng chẳng muốn đi lại quá nhiều, gần như cả ngày ở trong Thái Hòa Điện.Công trình xây dựng lại Thái Hòa Điện chuẩn bị tiếp liệu mất liền bốn năm, bản vẽ công trình ban đầu do Trương Xuân Triển chủ trì phác thảo, vì kết cấu chủ thể làm bằng gỗ nên một khi gặp sét đánh, tình thế cháy lan gần như là bất khả kháng.
Trước khi xây lại Thái Hòa Điện, Đặng Anh từng bàn lại với các thợ thầy, tiến hành sửa đổi bản vẽ nhiều lần, bản vẽ đặt trong lều1 bây giờ đã chất cao bằng nửa người.1 Lều lán đơn giản có mành che ở công trường.Mưa to mấy ngày liên tiếp, tủ bản vẽ bị hỏng, công trình dùng gỗ cây lớn làm vật liệu xây dựng cũng không sao hoàn thành được.Đám thợ xây rảnh rỗi, phần lớn ngồi trong lều vừa tránh mưa, vừa tán gẫu.Chân bàn ghế đều đã mốc meo, nhưng đồng thời cũng phảng phất mùi thơm của gỗ lâu năm.Có người pha trà, treo trên bếp nhỏ, mọi người đến chia nhau qua uống một ngụm hong người, hơi ẩm trên thân dường như không còn quá khó chịu.Đặng Anh bưng bát trà, đứng trong đám người trò chuyện với các thợ.Những người thợ này đa phần đều xuất thân từ Hương Sơn Bang2 của Trương Xuân Triển, đã quen biết Đặng Anh mười mấy năm.
Họ đều là người kiếm cơm nhờ tay nghề, không dính dáng gì nhiều đến triều đình và cung đình, không phải băn khoăn nhiều mà cũng có gan nói, nhưng họ không có cái nhìn toàn cục, muốn bày tỏ gì đó với Đặng Anh, song lại chẳng nói được lời phải hay, vả chăng còn sợ nói nhiều sai nhiều, bởi vậy mà trở nên dè dặt trước mặt Đặng Anh.Đặng Anh biết, những người này còn để ý tâm trạng chàng đã ổn định lại chưa hơn cả chàng.2 Hội nhóm thợ xây đến từ Hương Sơn, nay thuộc Tân Trúc, Đài Loan.Nhưng chàng cũng hiểu rõ, đối với chàng hay với những người này, chuyện “bình phục” đều là một quá trình rất dài.Thế nên, ngoại trừ chuyện công trình, thỉnh thoảng chàng cũng sẽ kể cho họ nghe cuộc sống của mình ở nội đình để hòa giải “khúc mắc” giữa hai bên.“Hai hôm trước tôi còn định đợi qua kinh trập rồi mới lấy trà Tống sư phụ tặng năm nay mới ra uống.
Kết quả, hôm nay mọi người đều vì mưa mà mắc tại đây, thôi thì cứ lấy ra vậy.”Anh thợ tặng trà cho chàng nghe lời này xong mừng rỡ khôn xiết, vội nói:“Ngài thích là tốt rồi, vườn năm nay vừa ra vụ mới, nhưng đầu năm nhà tôi ốm bệnh, không kịp hái.
Mấy ngày trước tôi chạy về nhờ người trong thôn hỗ trợ, cuối cùng cũng thu được một nửa, hôm nào nhà tôi khỏe hơn rồi sẽ lại bảo nàng đưa thêm một ít đến cho đại nhân.”Anh ta gọi Đặng Anh là “đại nhân”, vừa dứt lời thì bị người khác kéo tay.Một loạt dao mắt phóng tới, làm anh ta tức thì mặt đỏ tía tai, há miệng ngẩn người, hối hận mình lỡ lời, không dám nhìn Đặng Anh nữa.Đặng Anh cười, tiếp lời y: “Tôi còn sợ mọi người vào đây làm công rồi lại chẳng buồn ngó ngàng gì đến ruộng nương vườn tược gì trong nhà nữa ấy chứ.”Người kia thấy Đặng Anh không trách tội lại càng hối hận hơn, cũng không dám oang oang, cúi đầu rầu rầu đáp: “Dạ, có ít ỏi thì cũng là gia nghiệp tổ tiên, không dám lơ là…”Bầu không khí có phần u ám, mành cửa lều bị gió thổi phần phật.Bên ngoài mưa rất lớn, mùi gỗ hơi đất đều mang cái lạnh đầu xuân, thân mình Đặng Anh đó giờ vẫn dưỡng chưa khỏe hẳn, đặc biệt là cổ chân, sớm tối đều sợ lạnh sợ rét, đứng lâu là không thoải mái.Nhưng chàng vẫn quen đứng cùng đám thợ xây.Đó là thói quen Trương Xuân Triển đã gìn giữ suốt mấy thập niên.Ông từng nói với Đặng Anh: “Xây cung thành cũng như mang binh bên ngoài vậy, không tính toán lòng người phức tạp đến thế, mục đích của mọi người là nhất trí, chỉ cần con có thể khiến họ an tâm là họ có thể một lòng một dạ dồn sức vào việc của mình.
Lầu cao có vững chãi hay không là do con người quyết định.
Nhưng muốn làm chuyện này, chỉ suy tính đến bản thân thôi thì chẳng có lợi ích gì, con phải có nghị lực ‘chung thân vi sĩ, bất diệt văn tâm’.
Có nghị lực ấy mới biết ghi nhớ trách nhiệm con cần phải đảm đương.
Có thế, cung điện thành trì mà con dẫn dắt họ kiến tạo mới không trở thành một đống gỗ lim vô dụng.”Lúc Trương Xuân Triển dạy lời này, Đặng Anh hãy còn rất trẻ, không khỏi hỏi lại: “Vậy phải thế nào mới giữ vững được “văn tâm” ạ?”Trương Xuân Triển nói với chàng: “Bất kể ở đâu cũng không được quên, con xuất thân từ chốn thư trai mười năm khổ học.
Dù cho con không thích người và việc trên hoạn lộ, đi con đường không giống với bọn Dương Luân, nhưng con phải nhớ, người thầy chân chính của con trước sau mãi là đại học sĩ Bạch Hoán, con cũng giống như Dương Luân, sống trên đời phải xứng đáng với thân phận và công danh của mình.”Về sau trưởng thành, Đặng Anh mới dần hiểu được thâm ý bên trong lời dạy này.Trải qua bao đời sư đồ truyền thừa, đồng môn giao du, họ vẫn đang không ngừng biện luận, giải thích d*c vọng “tu thân trị quốc bình thiên hạ” của mình, những d*c vọng này chống đỡ quá nửa xương sống của người đọc sách, họ là trụ cột vững chắc của vương triều, cũng là người đặt nền móng cho phần lớn sự nghiệp xã tắc dân sinh.Trước đây, trong nghiên cứu về giai đoạn đầu triều Minh của mình, Dương Uyển đã tiến hành giải thích khái quát về “văn tâm” của Đại Minh.Sau khi có sự can thiệp của phép biện chứng, cô không thể không xét phương diện cổ hủ trong đó, nhưng về sau, trong nghiên cứu của cô về Đặng Anh, cô cho rằng khái niệm “văn tâm” này luôn là điểm trụ trong tác phong hành sự của Đặng Anh, thậm chí còn là căn nguyên cho kết cục thảm khốc sau cùng của chàng.Chàng không thích đứng trên lập trường của đám hoạn quan để tư duy vấn đề, chàng muốn làm chuyện không hợp với thân phận của mình.Nhưng, phải nói thế nào đây?Thi thoảng lúc phải gió, Dương Uyển cũng sẽ nảy sinh vô vàn suy nghĩ táo bạo về chuyện này.“Da thái giám, xương văn sĩ” và “thân kĩ nữ, tâm Quan Âm” đều mang cùng một cảm giác cấm kị, phát huy một chút thôi là có thể viết ra một bộ truyện mấy chục ngàn chữ trên Tấn Giang rồi.Cô yêu những vết nứt như vậy, so với sách sử chỉ thuần mang tính chất liệt kê, những khe nứt này đều có thể khiến làn gió nhẹ trong tinh thần loài người lưu động trong đó, hơn cả là có thể thể hiện rõ ràng “tính nhân văn” của dòng khoa học xã hội nhân văn.Đáng tiếc, cô còn chưa kịp chạm được đến điểm này của Đặng Anh.
Đặng Anh đã dùng tính cách của bản thân chàng để nội tâm hóa những điều như nước lặng dòng sâu của thời đại đó.
Bởi vậy nên chừng mực của chàng hoàn toàn khác Dương Uyển.Tương tự như Trương Lạc không thích Dương Uyển là vì cảm thấy cảm giác chừng mực của Dương Uyển vượt lên trên mọi phụ nữ của thời đó, điều này khiến hắn vô cùng bất an.Tuy nhiên, người xung quanh Đặng Anh thì lại chưa bao giờ cảm thấy có bất kì sự giả tạo nào trong tính cách của chàng.“Mấy tháng ở trong ngục, tôi rất nhớ ngụm trà này, nếu còn có thể nhận được trà mới thì lại tốt quá, chỉ là không biết có làm phiền người nhà anh không?”Đặng Anh chủ động đề cập tới chuyện xảy ra với mình trước đó.Nghe xong, anh thợ nói chuyện lập tức hiểu được lời này là để trấn an anh ta.Trong lòng anh ta vốn hổ thẹn, vội đứng dậy chắp tay: “Chuyện này nào có phiền gì đâu, mồm miệng tôi thất thố, chẳng ăn nói được câu gì nên hồn, không cần đến cũng được, lấy luôn bùn đất bít lại cho xong, sau này chỉ cần giữ lại tay làm việc đưa đồ cho ngài mà thôi.”Mọi người nghe vậy cùng cười ồ.Đặng Anh cũng cười lắc đầu.Khói trà rất ấm, hun mũi chàng ngưa ngứa, chàng giơ tay còn lại lên, dùng mu bàn tay ấn nhẹ mũi.Hôm nay không phải trực ở nội học đường nên chàng mặc thường phục màu xanh,