Mùa xuân năm Trinh Ninh thứ mười hai, Dương Uyển bắt đầu thử làm một việc mà ở thế kỉ 21 cô tuyệt đối sẽ không động tay vào – nhóm lửa.Nhưng, chuyện chẳng khác gì một vụ tai nạn, sau cùng đến Ninh phi hãy còn bệnh yếu cũng bị kinh động, đích thân đến phòng bếp xem cô.Phòng bếp Thừa Càn Cung nằm ngoài hậu điện, diện tích chỉ có hai gian.
Dương Uyển ngồi trên ngưỡng cửa gian ngoài, tay khoác trên đầu gối, câm nín nhìn vỏ tỏi rải trên mặt đất.
Hợp Ngọc theo Ninh phi đến, vội vàng xắn tay dẫn người vào phòng.Dương Uyển ngẩng đầu, thấy Ninh phi đang đứng trước mặt mình, nghe cung nhân trong phòng oán trách nháo nhào mà phì cười.Dương Uyển mím môi: “Nương nương.”Ninh phi thấy tâm trạng cô không tốt, cúi đầu nói: “Bản cung nghe Hợp Ngọc nói Khương thượng nghi đuổi em ra khỏi phòng bếp Thượng nghi cục?”Dương Uyển không lên tiếng, chỉ gật đầu trả lời.Ninh phi thôi cười, kéo áo ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô: “Sao vậy Uyển Nhi?”Dương Uyển nắm ngón tay bị đứt của mình: “Không sao ạ, thưa nương nương.”Ninh phi xem thần sắc cô: “Bị Khương thượng nghi mắng nên giận dỗi à?”Dương Uyển vội lắc đầu: “Nô tì nào dám.”Ninh phi không hỏi nữa, lấy khăn tay của mình lau muội tro dính trên mặt Dương Uyển: “Về chỗ tỷ tỷ là được rồi, không ai nói gì được em hết.”Dương Uyển quay đầu liếc mắt, lắc đầu nói: “Chỗ nương nương bị phá tung hết cả lên rồi mà người ta còn không được nói nữa thì khó tránh sau lưng mắng em cậy có nương nương nên ngông cuồng.”Nói xong đỡ Ninh phi đứng dậy: “Thực ra nô tì không sao, chỉ là mấy ngày nay… trong lòng cứ không yên.”Ninh phi thấy tay cô có vết thương, vội bảo người xách đèn lại: “Sao cắt sâu thế này?”Dương Uyển cũng tự giơ tay lên xem, cười tự giễu: “Không cắt đứt hẳn là nô tì đã lợi hại lắm rồi.”Ninh phi ngắt lời cô: “Nói lung tung gì đấy.”Dương Uyển cười trừ: “Vâng, nô tì biết lỗi ạ.”Ninh phi thấy vẻ mặt cô không giống thường ngày, nhẹ nhàng nắm cổ tay cô, cúi đầu hạ giọng: “Uyển nhi, trong lòng không yên có phải là đang nghĩ chuyện Đặng thiếu giám không?”Dương Uyển không phủ nhận.“Không thể cứ nghĩ mãi thế được.”Dương Uyển cụp mắt gật đầu: “Nô tì hiểu, nương nương đi nghỉ đi ạ, nô tì vào giúp Hợp Ngọc.”Ninh phi níu cô lại: “Em náo loạn thế rồi tỷ tỷ còn nghỉ ngơi gì nữa, Dịch Lang cũng tỉnh nữa, đang đòi ăn kia kìa.”Đoạn, nàng dẫn cô vào trong bếp: “Nào, theo tỷ tỷ qua đây.”Quân chủ khai quốc triều Minh xuất thân chân đất, vợ ông cũng vô cùng chất phác, tuy là hoàng hậu nhưng vẫn thường xuyên tự vá áo nấu ăn.
Cung đình Đại Minh về sau cũng noi theo truyền thống ấy, khi nhàn rỗi, phi tần đều làm chút thức ăn nữ hồng.Ninh phi dẫn Dương Uyển vào bếp, tháo mấy chiếc vòng tay xuống đưa cho Hợp Ngọc, xắn tay áo rửa tay.Ánh lửa ấm áp trên bếp sấy khô gương mặt nàng, làm nổi bật làn da mịn màng như sứ.
Nàng ngẩng đầu nói với Dương Uyển: “Dạy em nấu một bát mì Dương Xuân nhé, người phong trần mệt mỏi từ ngoài về, sẽ rất muốn ăn một bát mì nóng hổi đó.”Phong trần mệt mỏi từ ngoài về.Câu này khiến Dương Uyển nhớ đến bộ thường phục màu xám Đặng Anh hay mặc, không khỏi nghèn nghẹn trong họng.“Uyển Nhi.”“Có nô tì.”“Hồi xưa khi ở nhà, em còn quá nhỏ nên tỷ tỷ không dạy em, hôm nay xem như bù đắp vậy.
Nấu ăn quan trọng nhất là phải nghiêm túc, lúc nấu em không được suy nghĩ gì cả, nước cần đun sôi thì đun sôi, rau củ cần chần mềm thì chần mềm, không thể thiếu mỡ lợn, tương cũng phải nêm đủ.”Chẳng biết có phải bị hơi nồi hun không mà Dương Uyển nghe giọng Ninh phi, mắt lại hơi ươn ướt.“Xin lỗi nương nương, nô tì biết nương nương tốt với nô tì, người còn đang ốm mà còn phải lo mấy chuyện lộn xộn của nô tì.”Nước trong nồi bắt đầu lăn tăn.
Ninh phi xóc sợi mì: “Kỳ thực, tỷ tỷ cũng không biết em đang suy nghĩ gì, tuy em chỉ mới mười tám nhưng em nhìn người xem chuyện còn giỏi gấp tỷ tỷ không biết bao nhiêu lần.
Nhưng em có chừng mực, thậm chí có lúc, tỷ tỷ cảm thấy dường như em chẳng quá để tâm vào bất cứ cái gì.
Tất nhiên là…” Nàng nghiêng người nhìn Dương Uyển, cười: “Ngoại trừ chuyện của Đặng thiếu giám.”Dương Uyển im lặng một hồi, hơi nước dần làm nhòa tầm mắt cô, bao bọc lấy thân mình mảnh mai của Ninh phi.Có lẽ đối với Dương Uyển, những người này đều đến từ tập giấy cũ của hàng trăm năm trước, thế nên họ càng tốt lại càng cho người ta ảo giác mệnh bạc như giấy.“Nương nương, người mới là trang minh tuệ.
Có lúc chính nô tì cũng chẳng biết bản thân đang nghĩ gì, nhưng người lại biết, câu ‘người phong trần mệt mỏi từ ngoài về’ của nương nương mới nãy đã kết luận lòng dạ nô tì mấy ngày nay, chẳng biết đã gỡ giải được bao nhiêu rồi nữa.”Ninh phi cười: “Vậy vì sao em không chịu gọi ta là tỷ tỷ?”Dương Uyển sửng sốt.
Sự nhạy cảm của Dương Hủ không hề sắc nhọn mà ngược lại, rất ấm áp.Cô há miệng, mắt nóng bừng hoen đỏ: “Em…”Dương Uyển không nói nên lời.Thấy cô im lặng, Ninh phi lắc đầu: “Không sao đâu Uyển Nhi, tỷ tỷ là tỷ tỷ, em là em, tỷ tỷ hỏi em như vậy quả thực là có lòng tìm lại tình cảm thiếu vắng mấy năm qua của chị em ta, nhưng tỷ tỷ cũng không muốn thấy em vì vậy mà không vui.”Dương Uyển mím môi gật đầu lia lịa, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: “Nương nương, nô tì học người làm mì nhé.”Ninh phi gật đầu: “Được, em thử đi.”Dương Uyển chưa bao giờ ngờ được, bát mì đầu tiên mình làm trong đời là do một vị hoàng phi của sáu trăm năm trước tự tay chỉ dạy.Luộc mì trong nồi nước ùng ục, lấy đũa gắp ra bát nước dùng có mỡ lợn viên, ăn kèm rau củ theo mùa.Bưng ra nhân lúc còn hôi hổi, mì mềm tươi nóng, thơm mùi xanh rau.Không một sai sót.Dù cho hàng rào lịch sử vững như tường thành, nhưng “[email protected] muốn ẩm thực”, “tri giác ấm lạnh” xuyên suốt cổ kim vẫn luôn tìm ra khe hở, vụt thò đầu chui vào.Dương Uyển ngồi cạnh Ninh Phi, cùng Dịch Lang hút sợi ăn hết bát mì kia.
Miệng lưỡi tứa dãi, trong bụng ấm áp.Tinh thần lãng mạn nghiên cứu khoa học xã hội nhân văn của cô khiến cô bắt đầu mở rộng hàm ý của bốn chữ “phong trần mệt mỏi”.So với Đặng Anh, Dương Luân hay Ninh phi, cô dần nhận ra mình mới là người vượt qua hàng rào lịch sử, phong trần mệt mỏi quay trở về, thèm muốn ngồi xổm ăn một bát mì nóng ngoài cổng thành hơn bất kì ai khác.Truyện được đăng duy nhất tại Hôm sau, hiếm khi nào cuối xuân gió lộng.Trời còn chưa sáng hẳn, bên