Quan tài của Trương Xuân Triển được đặt trong điện Đa Bảo ở chùa Quảng Tế.Một ngày nay, mưa tới giờ Thìn chưa từng ngớt, cây cổ thụ trong chùa um tùm, lúc này được nước mưa tẩy rửa, so với vùng đất bằng phẳng quanh chùa, càng lộ ra cành lá sum suê, xanh tươi ướt át.Quan viên đến phúng viếng đều che ô tố, số người tuy nhiều, nhưng sắc mặt đều nghiêm nghị, không nghe thấy tiếng ồn ào.Dương Luân đứng dưới cây vân tùng trước điện, nhẹ giọng nói chuyện với Tề Hoài Dương.Tề Hoài Dương ôm cánh tay nhìn con kiến hiu quạnh trong bùn: “Lúc mưa to, mấy thứ này nhìn thật đáng thương.”Dương Luân nói: “Ngươi tới tìm ta có việc sao?”Tề Hoài Dương nhìn về phía hắn.“Nghe nói bệ hạ bác bỏ tấu chương liên danh lục khoa.”“Đúng vậy.”“Bác bỏ mấy vòng rồi?”“Bốn vòng.”Tề Hoài Dương nói: “Các ngươi nghĩ như thế nào.”Dương Luân cười một tiếng, đưa tay vỗ vào cành cây Vân Tùng thô ráp, “Ngươi là người vạn sự không hỏi, sao hôm nay nói nhiều vậy.”Tề Hoài Dương buông cánh tay ra, nói: “Nô tài ở Tư Lễ Giám kia tới tìm ta.”Dương Luân vội quay đầu lại: “Đặng Anh?”“Đúng, ta vốn không muốn tiếp xúc với hắn, nhưng lời hắn nói có vài phần có lý, cho nên ta muốn nói cho ngươi nghe một chút.”“Nói đi.”Tề Hoài Dương nói: “Tấu chương liên danh này không thể tiếp tục đề lên nữa, nghe hắn nói, bệ hạ đêm trước thiếu chút nữa giết Trịnh Nguyệt Gia của Tư Lễ Giám.”Dương Luân lạnh lùng nói: “Cái này không tốt sao?”Tề Hoài Dương nở nụ cười: “Ta cũng hỏi hắn như vậy.”Dương Luân nói: “Hắn nói thế nào.”Tề Hoài Dương không đáp hỏi ngược lại, “Nội các các ngươi hiện tại có thể đè lại đám người Lục Khoa cùng Đô Sát Viện sao?”Dương Luân nghe hắn hỏi như vậy, trầm mặc đi về phía trước vài bước, một lúc lâu mới lắc đầu: “Hiện tại ta cũng không rõ, là thầy không muốn ép, hay là không ép được.”Tề Hoài Dương lắc đầu nói: “Nếu Trịnh Nguyệt Gia thật sự bị bệ hạ đánh chết mà có thể bình ổn những người này thì thôi, nếu ngược lại cổ vũ khí diễm của Đông Lâm đảng, ngươi cùng Bạch các lão đều nên ngẫm lại, chuyện này cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào.”Dương Luân cúi đầu nói: “Cậu cảm thấy Đặng Anh nói đúng?”“Không hẳn.
Dù sao bây giờ hắn cũng là người của Ti Lễ Giám.”Tề Hoài Dương nói xong dừng lại một chút: “Nhưng ta cảm thấy, hắn nói những lời này không phải vì bảo vệ Tư Lễ Giám.”Dương Luân gật đầu: “Cái này ta biết.”Tề Hoài Dương tiếp tục nói: “Kỳ thật ta cũng đang suy nghĩ, tại sao hắn tới tìm ta, mà không trực tiếp nói với ngươi.”“A......”Dương Luân lắc đầu cười một tiếng, vỗ vỗ thân cây phía sau, buồn bã nói:“Trương tiên sinh đã chết, hắn hẳn là rất hận thầy và ta.”Tề Hoài Dương không tiếp lời này, xoay người nhìn một loạt sương phòng ở phía tây, bên trong đốt nến, cơ hồ có bóng dáng của hai ba người trong đó.“Hôm nay mấy vị Các lão nội các đều tới?”Dương Luân nhìn theo ánh mắt của hắn: “Trương Tông vẫn chưa tới.”Tề Hoài Dương cười nói: “Hắn không ở đây, U Đô quan kia cũng sẽ không đến, như vậy cũng tốt.”Lời này vừa dứt, người trước điện đột nhiên im lặng.Dương Luân xoay người, thấy Trương Tông đang xuống kiệu trước cổng cửa núi.Tề Hoài Dương đi tới bên cạnh Dương Luân: “À, cũng không hẳn.”Dương Luân quay đầu lại nói: “Cậu đi trước đi.”Nói xong, một mình đi về phía cửa núi.Trương Tông năm nay đã sáu mươi bảy tuổi, tóc và râu đều đã bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn rất là tốt, thoạt nhìn cũng không nghiêm túc như Trương Lạc.Hắn đứng trước kiệu, chờ Dương Luân hành lễ, cười đáp lễ.“Nghe nói, hậu sự của Trương tiên sinh là do Dương Thị Lang sắp xếp.”Dương Luân bình tĩnh trả lời: “Con trai Trương tiên sinh còn đang trên đường từ Hải Nam về kinh, hôm nay hẳn là sẽ đến.
Hạ quan chỉ là nhận ủy thác mà thôi.”Trương Tông cười cười: “Cũng không dễ dàng gì.
Đúng rồi, Bạch các lão ở đâu?”Dương Luân nghiêng người nhường hai bước: “Thầy ở sương phòng phía tây.”“Được.”Trương Tông không nói thêm gì nữa, chắp tay đi về sương phòng phía tây.Dương Luân đang muốn đi, chợt bị Trương Lạc gọi lại: “Dương thị lang.”Dương Luân dừng một bước.“Ngài có gì căn dặn?”Trương Lạc ném cương ngựa cho người hầu, trầm mặc đi về phía Dương Luân, đi tới trước mặt mới nói: “Bệ hạ đối với các ngươi đã rất nhẫn nhịn rồi, các ngươi cũng nên thu liễm.
Nếu như một Trương Xuân Triển còn chưa đủ để khiến những người ở Lục Khoa kia kinh sợ...”“Trương Lạc!”Trương Lạc xoay người, không muốn Dương Luân ngắt lời hắn, nghiêng đầu nói: “Bắc Trấn Phủ Ti vì Thiên Tử trấn uy, mạo phạm Thiên uy tức là có tội, những thứ khác ta không quản được.”“Chờ một chút.”Dương Luân xoay người đuổi theo hắn: “Lời này của ngươi có ý gì?”Trương Lạc cũng không đáp lại lời của hắn, chỉ lãnh đạm nói một câu: “Tránh ra.”Dương Luân còn muốn hỏi lại, lại nghe thấy phía cửa núi bỗng nhiên ồn ào.Các quan viên vốn đứng rải rác trước Đa Bảo Điện lúc này cũng tề tụ về phía cửa núi.Trương Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới cửa núi, xoay người đi tới, Dương Luân vội vàng đuổi theo hắn đi về phía cửa núi.Dưới cửa núi, Đặng Anh bung dù đứng trong mưa.Lúc này mưa lớn hơn rất nhiều so với lúc nãy, nước mưa như liên châu treo ở dưới tán ô.Rất nhiều quan viên ở đây tuy rằng lúc trước phần lớn đều biết Đặng Anh, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp hắn sau khi thụ hình.Mặc dù mỗi người đều có thái độ riêng, nhưng đều tránh không được vẻ khinh bỉ.Một Ngự Sử họ Hoàng của Đô Sát Viện đi ra từ đám người, giơ tay lên trách thẳng nói: “Thầy của ngươi bởi vì ngươi mà chết, ngươi còn có mặt mũi tới đây?”Đặng Anh ngẩng đầu: “Đặng Anh vì bái tế thầy mà đến, không có ý mạo phạm đại nhân.”Nói xong buông ô giơ tay, khom người vái chào.Hoàng Ngự Sử cũng không đáp lễ, chỉ vào Đặng Anh khẽ cười nói với người phía sau: “Các ngươi nhìn xem, hiện tại ngay cả nô tài trong cung cũng hành sĩ lễ.
Đại lễ ở đâu chứ?”Đặng Anh cúi đầu không lên tiếng, buông tay thở dài ra, vén áo quỳ xuống, cúi người hành lễ.“Bái kiến chư vị đại nhân, Dung Đặng Anh đến bái tế thầy.”Dương Luân đứng ở phía sau đám người, vừa muốn tiến lên, lại bị Tề Hoài Dương kéo lại: “Đừng đi.”Hắn nhất thời có chút tức giận, hạ giọng nói:“Buông tay.”Tề Hoài Dương cũng không có nghe hắn, cúi đầu nhìn về phía sau đám người.“Không phải ta muốn kéo ngươi, là người quỳ phía dưới không muốn ngươi lộ mặt.”Dương Luân ngẩn ra.“Vì sao?”Tề Hoài Dương nhìn người trong mưa, bình thản nói:“Ngươi là người của nội các, đại sảnh của Hình bộ cũng được.
Nhưng lúc này ngươi không thể đứng đối diện Lục khoa và Đô Sát viện.
Nếu không nội các sẽ bị động hơn trong việc đàn áp Hoàng Ngự Sử.”Dương Luân nghe