Bên sườn núi tây, Dương Luân đang đứng cạnh cột buộc ngựa, nhận bình nước ngửa đầu uống.Lý Thiện lật đật chạy từ đường tuyết lại, vừa chạy vừa chào hỏi Dương Luân: “Dương đại nhân, ngài tới Hải Tử mà sao không nói với bên tôi một tiếng.
Tôi…”Gã đã có tuổi, vừa chạy vừa nói, lại đang sốt ruột, còn chưa dứt lời thì uống trọn một ngụm gió tuyết giữa đường, loạng choạng ho sù sụ.Dương Luân đưa ấm nước cho gia bộc, bước mấy bước nghênh tiếp Lý Thiện: “Lý công công vốn đâu cần cất công tới đây, các vị làm việc cho bệ hạ, chuyện của tôi không thể làm phiền các vị bận tâm được.”Y ăn nói cẩn thận, cũng rất khéo léo.Lý Thiện được tôn trọng, trong lòng cũng vững dạ ít nhiều, vừa hồi sức vừa quan sát thanh niên trước mắt.Y và Đặng Anh đỗ tiến sĩ cùng khoa, vừa là đồng môn vừa là bằng hữu, tuy một người vào Lục khoa, một người làm Công bộ, con đường làm quan cũng không giống nhau, nhưng vẫn thường xuyên được người kinh thành đem ra so sánh.Năm nay Dương Luân hai mươi tám, hơn Đặng Anh bốn tuổi, vóc người cũng cao hơn Đặng Anh đôi chút, mày rậm mắt sáng, đường nét sắc sảo, hôm nay bận một bộ thường phục bào sam xanh thẫm, đai tơ đen tuyền thắt lưng, dưới đai treo một miếng ngọc bội hoa hướng dương màu xanh, thân hình thẳng tắp, làm bọn hoạn quan lao động trên dốc trongo càng kham khổ hơn.Nhà họ Dương xưa nay tự nhận thuộc phái thanh lưu quan trường, gia phong đứng đắn, sùng ngọc, trọng văn.Song kỳ thực, thế hệ trước gần như đều là tuân lại1, không có công tích gì to tát, nhưng cũng đều làm ăn không tệ, Dương lão thái gia tuổi già từ quan, thanh tu trong một am núi ở Chiết Giang, quá khứ từng làm quan bái đại học sĩ, từng vào Nội các ở triều trước, cũng xem như nhân tài kiệt xuất giới quan văn.
Nhưng lứa trẻ thì lại chẳng quá phấn đấu, ngoại trừ Dương Luân thi cử đỗ đạt ra thì chỉ có một thiếu niên vừa tròn mười bốn, tên Dương Tinh, là còn đang đi học, còn lại đều thuộc dạng công tử bột, không ở nổi trong kinh nữa thì tới tấp xuôi nam, về quê cũ Chiết Giang làm chút việc buôn bán tơ lụa vải vóc.(1) Chú thích của tác giả: Chức quan giữ gìn trật tự tuân thủ pháp luật, là chức suông, có tiếng không có miếng.Có điều, tộc Dương thị đó giờ xuất mỹ nhân, bất kể nam nữ, phần lớn đều tướng mạo xuất chúng, Dương Luân Dương Tinh đã đành, hai nữ nhi nhà họ Dương, Dương Hủ và Dương Uyển, lại càng là đối tượng thế gia kinh thành tranh nhau cầu hôn.
Bốn năm trước Dương Hủ vào cung, sau khi sinh hạ hoàng tử thì được phong Ninh phi.
Dương Uyển thì đính hôn với Bắc trấn phủ ti sứ Trương Lạc.
Vốn định thành hôn cuối năm ngoái, nhưng cuối năm xảy ra đại án Đặng Di, chiếu ngục Bắc trấn phủ ti nhét chật người, Trương Lạc vùi mình trong máu tanh thịt rữa không lúc nào dứt ra được.Sau khi đại án Đặng Di kết thúc, hắn lại dẫn khâm mệnh xuống nam, hôn sự chỉ có thể tạm thời gác lại.Kể từ khi Dương Uyển mất tích tại chùa Linh Cốc, thoạt đầu nhà họ Trương cũng sốt ruột, sai người tìm kiếm khắp nơi.Sau mấy ngày không tìm được thì lại như chưa từng định ra hôn sự này, làm thinh chẳng nhắc gì đến Dương Uyển nữa.Nửa tháng trôi qua, đến người nhà họ Dương cũng có chút nhụt chí, chỉ duy Dương Luân là không chịu từ bỏ.Bình thường phải xử lí công vụ trong bộ, còn phải tìm kiếm quanh chùa Linh Cốc, giày vò nửa tháng nay, người gầy rộc đi so với trước kia.“Dương đại nhân vẫn nên để ý sức khỏe thì hơn.”Lý Thiện không nhịn được khuyên y, Dương Luân lại không đáp lời Lý Thiện, nói thẳng: “Hôm nay tôi đến chỉ để tìm tiểu muội nhà tôi.
Hôm qua nghe một hải hộ nói, nửa tháng trước hình như có mấy người ngã xuống sườn núi nên tôi tới xem thử.
Đợi mặt trời xuống núi sẽ ra ngoài, Lý chưởng ấn cứ bận việc của mình đi thôi.”Lý Thiện vội nói: “Tôi cố ý đến đây chính là vì chuyện này của đại nhân đấy ạ.”Nói đoạn móc từ trong tay áo ra một chiếc ngọc truỵ phù dung: “Hôm nay kẻ dưới nhặt được ở ngoài nhà kho, đại nhân xem thử xem có phải vật nhà ngài không.”Dương Luân liếc mắt nhận ra ngay chiếc ngọc bội ấy, được tạo từ chính khối ngọc năm ngoái y đi Lạc Dương mang về.Vội nhận lấy nắm chặt trong tay, tiến lên một bước hỏi: “Muội muội tôi đang ở đâu?”Lý Thiện giơ tay trấn an y: “Dương đại nhân bình tĩnh đừng nóng, trong Hải Tử đã đang tìm rồi, nhưng tạm thời còn chưa tìm được.
Tôi…”Gã nói mà lòng lưỡng lự, đắn đo vòng vo một hồi, lấy dũng khí rồi mới dám hỏi: “Mạo muội hỏi đại nhân một câu, đại nhân và Đặng Anh là bạn cũ, vậy muội muội đại nhân có quen…”“Muội muội ta được nuôi bên mẹ tôi từ nhỏ, chưa từng gặp riêng nam nhân bên ngoài, sao có thể quen biết Đặng Anh!”Dương Luân không biết tại sao Lý Thiện lại đột nhiên nói Dương Uyển dính líu tới Đặng Anh, nghĩ tới thư viện Đồng Gia bất bình thay Đặng Anh vừa bị Bắc trấn phủ ti niêm phong, lập tức trở nên nhạy cảm, trực tiếp dùng lời lẽ áp chế Lý Thiện: “Bản thân tôi thì cũng thôi, nhưng muội muội tôi là nữ tử, sao có thể bị dính dáng, Lý công công không thể ăn ốc nói mò như thế được, đầu năm nay Hải Tử các ông nhiều việc, đã chẳng lấy gì làm thái bình rồi, bây giờ nếu ông lại muốn…”“Vâng, tôi đã rõ.”Lý Thiện cúi người ngắt lời y, không dám nhắc lại chuyện gã tra hỏi trong phòng kho, biết được Dương Uyển liên tục tới thăm Đặng Anh nữa.“Đại nhân, chúng tôi là bậc nô bộc, nhìn thấy ngọc bội này cũng cuống chứ, chỉ sợ Trương Lạc đại nhân hồi kinh, biết chúng tôi mắt đui không nhận ra Dương cô nương, khiến cô nương phải tình phải tội mấy ngày nay ở chỗ chúng tôi, đòi dẫn mấy gia gia cẩm y vệ tới lột da chúng tôi mới chịu.
Bây giờ kẻ dưới đang đi tìm rồi, Dương đại nhân không ngại thì đợi thêm chút nữa, nói không chừng đêm nay là tìm được rồi.”Dương Luân nghe xong câu này mới hiểu rõ ý gã.Nhưng lời Lý Thiện nói vừa rồi, nghĩ lại rồi ngẫm kĩ, chỉ cảm thấy hãi hùng.“Ông… tại sao ban nãy lại hỏi đến Đặng Anh?”Lý Thiện không dám nhìn Dương Luân.Dương Luân dịu giọng nói: “Mới rồi tôi nói năng sốt ruột quá, Lý công công thứ cho.”Lý Thiện thở dài, vẫn nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Ôi chao, cũng chẳng biết có phải bọn oắt trong Hải Tử nói xằng nói bậy không, bảo là thường xuyên có một cô nương lén lút chiếu cố cho Đặng Anh, thảo dược tôi phơi trong sân gần đây cũng bị người ta mang một đống đến chỗ giữ người, tôi xem thử thì phát hiện ra, mấy vị bị mất đều là thuốc trị ngoại thương.”Gã nói rồi ngẩng lên, hạ giọng trình bày tiếp: “Dương đại nhân, tôi biết muội muội đại nhân đã đính hôn với nhà họ Trương, những việc này liên quan đến thanh danh, nói ra sẽ không tốt cho cô nương, nên đã đánh người cần đánh rồi.”Nói xong một tràng, người trước mặt lại hồi lâu không đáp, Lý Thiện không nhịn được ngẩng đầu lên liếc, chỉ thấy Dương Luân nghiêm mặt, tay siết thành quyền trắng bệch đốt ngón tay.“Đại nhân…”“Tôi biết rồi, làm phiền Lý công công.”Giọng điệu rõ ràng đang nghiến răng, Lý Thiện nghe mà lạnh sống lưng, liên tục bảo: “Không dám không dám.”Sau đó chắp tay: “Đại nhân, chúng tôi vốn có tội.
Trước đó Trịnh công công Ti lễ giám đến đây cũng hỏi về chuyện này, có thế chúng tôi mới biết gây họa rồi, không dám không chịu trách nhiệm, đại nhân có việc gì cần, cứ nói với tôi là được.”Dương Luân miễn cưỡng dằn lửa giận trong lòng xuống, dõi mắt ra sau lưng Lý Thiện.Sau trận tuyết đầu mùa, nơi nơi đều trắng xóa, chẳng nhìn rõ được gì.“Đặng Anh còn trong Hải Tử không?”“Vẫn còn ạ.”“Bao giờ dụng hình.”Lúc nói câu này, y vô thức nắm chặt dải tơ treo ngọc.Lý Thiện cũng nhìn ra sau lưng, “Trương Râu đã sang đó rồi, xem thời gian… hẳn là bây giờ.”“Ừ.”Y thoáng dừng lại, tựa hồ đang do dự nên hỏi tiếp thế nào thì nghe mới không dính líu quá nhiều.“Sau đó thì sao?”“Sau đó sẽ nán lại chỗ chúng tôi mấy ngày rồi Lễ bộ tới dẫn qua Ti lễ giám.”“Được rồi.”Y