Rồi đột nhiên trời mưa tầm tã. Cũng may cô và anh đang ở dưới gốc cây. Cô nhìn anh thấy anh nhìn chằm chằm vào những hạt mưa đang trút xuống. Trong đáy mắt ấy lại một tia buồn lạnh tanh. Cô bỗng thoáng sợ. Ánh mắt này còn ghê hơn cả lúc anh thấy cô lần đầu tiên. Anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài mưa mặc cho cô đang níu anh lại. Cô nhìn người đàn ông đứng dưới mưa khó hiểu. Người đàn ông này còn có bao nhiêu bí mật và nỗi buồn?? Anh nhắm mắt đầu ngước lên trời cảm thụ những giọt mưa lạnh buốt. Bây giờ trong lòng anh lại cảm thấy nặng nề như có thứ gì đó đang đè nặng. Đến lúc này cô không thể đứng nhìn anh dưới mưa như vậy nữa, cô chạy ra kéo tay anh nói:
- Anh mau vào trú mưa đi, nếu đứng thêm nữa anh sẽ bị cảm mất.
Mặc kệ lời nói của cô, anh làm lơ. Cô cũng không níu kéo anh vào nữa, cũng đứng dưới mưa lấy bàn tay nhỏ bé che chắn cho anh. Anh mở mắt nhìn thấy bàn tay bé nhỏ này bây giờ lại to lớn biết bao. Nhìn cô gái đang che mưa cho anh, mặt bị nước mưa mà làm cho xấu đi. Thật giống như một người mẹ đang sợ con mình